Lâm Nguyệt Mai thấy tiếng, , thấy Tô Dương bệt sàn liền nổi giận, quát lên: “Thằng nhóc thối tha, dặn bao nhiêu , bẩn chiếc áo khoác đắt tiền , mà mày dám bệt xuống đất? Giờ mày định chống đối đúng ?”
Tô Nam ngẩn đó, Tô Dương như tiêm thuốc kích thích, bật dậy ngay lập tức, liên tục lắc đầu phủ nhận: “Mẹ, bình tĩnh, con chỉ giúp chị con xách đồ mệt quá nên mới nghỉ một chút thôi.”
“Một chút đồ thế , chị mày là con gái còn xách từ quê lên tận Thượng Hải . Mày chỉ giúp chị tí đường mà mệt thế ? Sức khỏe kém thế, từ mai dậy sớm chạy bộ với bố .” Lâm Nguyệt Mai xong, liền ngoài định xách đồ nhà, nhưng ngờ thể nhấc nổi.
Đồ cũng nặng phết đấy chứ.
Bà ho khẽ một tiếng, đầu nhà gọi lớn: “Bố bọn trẻ, đây giúp xách đồ.”
Nói xong, bà phủi tay , hề tỏ vẻ ngượng ngùng vì mấy lời ban nãy.
Vừa , bà lẩm bẩm: “Con bé nông thôn nửa năm, giờ khỏe lên , chịu bao nhiêu khổ cực nữa. Không , tẩm bổ cho con bé mới .”
Tô Dương thầm ấm ức, bĩu môi, oán thầm chị gái đang tập trung ăn đùi gà: “Mẹ ơi, chị bạn trai đấy.”
“Đống đồ đều là tên đàn ông đó xách giúp mà, rõ con gái chứ, bình thường mà sức khỏe tăng nhanh thế trong thời gian ngắn như .”
Bị ánh mắt buồn bã của Tô Dương chằm chằm, Tô Nam chớp mắt, tươi: “Cảm ơn nhé, vì em giúp chị xách đồ, chị quà cho em .”
Nghe , mắt Tô Dương sáng rỡ, vội hỏi: “Chị ơi, quà gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-334-c.html.]
Trong phòng khách, chiếc ghế sofa bà chủ nhà dọn dẹp sạch sẽ, cả gia đình ngay ngắn, chớp mắt Tô Nam đang cúi lục tìm gì đó trong túi. Tô Nam giả vờ lục lọi mãi trong túi, đó nhân lúc che khuất bởi chiếc túi, cô bí mật lấy một hộp quà gói mắt từ gian, đặt lên bàn ghế sofa.
“Chị, cái là cho em hả?” Tô Dương vui mừng hộp quà, xoa tay hào hứng định cầm lên mở xem bên trong là gì.
“Không, cái là cho .” Tô Nam ngẩng đầu lên, thẳng thừng phủ nhận.
Tô Dương xong, mặt xị xuống. Cái hộp quà trông đắt tiền, cứ tưởng chị cuối cùng cũng chịu chi tiền mua quà cho , ai ngờ là quà cho .
“Cho thật ?” Lâm Nguyệt Mai , mặt nở nụ rạng rỡ, chỉ , dám tin hỏi .
“ , yêu quý của con, mở xem thích .” Tô Nam lấy một hộp quà màu xanh đưa cho Tô Cường Quốc, ngọt ngào : “Bố yêu quý của con, đây là quà con chọn cho bố, bố mở xem thích nhé.”
Tô Cường Quốc bình thường nghiêm túc, lúc cũng khỏi mỉm , ông ho nhẹ một tiếng : “Để bố xem.”
Tiếng xé giấy gói cẩn thận vang lên trong tai Tô Dương, chu môi, đôi mắt chăm chăm Tô Nam đang tiếp tục lục tìm trong túi, nhịn giục thêm nữa: “Chị ơi, quà của em ? Nhanh lên.”
Tô Nam ngẩng đầu lên, nheo mắt lườm một cái khẽ phì : “Gấp cái gì? Chị gấp .”
Tô Dương nghẹn lời, ấm ức nghịch cúc áo khoác, nhỏ giọng đáp: “Em gấp, chị cứ từ từ tìm.”
Nói xong, tiếp tục tròn mắt Tô Nam lục tìm, cuối cùng cô cũng lấy một chiếc hộp nhỏ. So với món quà của Tô Cường Quốc và Lâm Nguyệt Mai, hộp quà của vẻ nhỏ quá.