Tô Dương cầm hộp quà đặt bên cạnh quà của so sánh một lúc, lập tức cảm thấy mất cân bằng. quà là , vẫn nở nụ rạng rỡ như hoa hướng dương, với Tô Nam: “Cảm ơn chị.”
“Không cần cảm ơn, em cứ mở xem , chị đảm bảo em sẽ thích.” Tô Nam kéo khóa túi , vỗ tay hài lòng ba đang cùng mở quà.
Lúc , trong lòng cô tràn ngập cảm giác ấm áp và mãn nguyện. Cô cảm thấy tiêu hết tiền tích lũy để mua những món quà thật xứng đáng.
Quà của Lâm Nguyệt Mai là một bộ mỹ phẩm cao cấp và một chiếc khăn quàng đỏ. Còn Tô Cường Quốc nhận một hộp đặc sản từ tỉnh Giang Bắc. Quà của Tô Dương là một chiếc đồng hồ hàng hiệu từ Bắc Kinh, và là món quà đắt nhất.
Tô Nam lựa chọn quà dựa sở thích và nhu cầu của từng . Dù Lâm Nguyệt Mai tiết kiệm đến , bà vẫn thường mua một hộp kem dưỡng tuyết hoa. Tô Cường Quốc thì luôn thói quen rời tay khỏi cốc . Còn Tô Dương, mấy liều mạng nhắc đến chuyện lấy chiếc đồng hồ của bố, khiến Tô Cường Quốc suýt tức chết. Mỗi , ông đều đuổi theo Tô Dương để đánh mông, mắng vì mong đồng hồ của bố hỏng sớm như .
Bầu khí trong phòng khách trở nên yên tĩnh đáng sợ. Tô Cường Quốc và Lâm Nguyệt Mai , trong lòng vui mừng lo lắng, ngập ngừng hỏi: “Nam Nam , chúng thích mấy món quà , nhưng con lấy nhiều tiền thế? Con nhịn ăn nhịn mặc ở quê để mua ? Sao mà gầy thế , để xem nào.” Lâm Nguyệt Mai đặt món quà xuống, định kéo tay Tô Nam.
Tô Nam ngơ ngác kéo xoay mấy vòng. Cô gầy ? Rõ ràng là từ khi Chu Nhượng chăm sóc, cô còn mập hơn mà?
“Mẹ, con nhịn ăn nhịn mặc . Con bây giờ còn là thanh niên trí thức ở quê nữa. Số tiền là con tự kiếm .” Tô Nam vội vàng giải thích.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của họ, Tô Nam chợt nhận : “Con với về chuyện ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-335-c.html.]
Cả hai đồng loạt lắc đầu.
Tô Nam trố mắt nhớ , nhận đúng là cô với gia đình việc ở tiệm chụp ảnh. Thế là cô kéo Lâm Nguyệt Mai xuống sofa, kể hết đầu đuôi câu chuyện, chỉ điều Chu Nhượng cô miêu tả như một “ bạn thanh niên trí thức bụng.”
Khi con gái còn việc ở nông thôn mà chuyển sang ở thị trấn, công việc định, tử tế và an , cả gia đình đều thở phào nhẹ nhõm, còn tổ chức ăn mừng.
Lâm Nguyệt Mai vội vàng lấy sổ lương thực và tiền, kéo Tô Dương ngoài. Trước khi , bà quên dặn Tô Nam nghỉ ngơi cho .
Tô Nam ngáp dài, nhờ Tô Cường Quốc đun nước nóng giúp, cầm quần áo tắm. Cô tắm một cách thoải mái, vì trời tàu thể tắm là điều khó chịu cỡ nào. Cô sắp bốc mùi đến nơi .
Tắm xong, Tô Nam dùng khăn quấn kín tóc dài, mệt mỏi giường, thèm bận tâm việc ngủ khi tóc còn ướt là hại cho sức khỏe.
Trong cơn mơ màng, cô thấy Lâm Nguyệt Mai mở cửa gọi dậy ăn cơm, nhưng vì quá mệt nên mở nổi mắt. Bà thấy con gái ngủ say nên nhẹ nhàng đóng cửa .
Tô Nam ngủ thẳng đến tận trưa hôm mới tỉnh. Vừa mở cửa phòng, Tô Dương như hồn ma xuất hiện mặt, suýt nữa dọa cô c.h.ế.t khiếp.
“Em thế hả? Sáng sớm định dọa c.h.ế.t chị ?” Cơn buồn ngủ của Tô Nam lập tức tan biến, cô bực tức đẩy đầu em trai , trợn mắt lên.