Tô Dương quá lỗ mãng, vội xòa xin : “Chị, em cố ý mà.”
Nói xong, dừng vài giây chỉ ngoài cửa sổ đầy nắng, nghiêm túc : “ giờ sáng sớm , là buổi trưa .”
“Không cần em , chị mù.” Tô Nam vỗ ngực, vẫn còn hết hoảng hồn, đó lách qua bước nhà vệ sinh. Vừa đánh răng, cô hỏi: “Bố ? Sao thấy họ?”
“Họ . Hôm nay là ngày việc cuối cùng, chắc sắp về .” Tô Dương dựa cửa nhà vệ sinh, Tô Nam đánh răng, buồn khi thấy chị gái trông chẳng chút hình tượng nào, mồm phồng đầy bọt.
So với hình ảnh chị gái xinh rạng ngời hôm qua, hôm nay khác xa quá.
“Ừ.” Tô Nam gật đầu, lau miệng.
Tô Dương đang học lớp 9, nghỉ Tết lâu, ở nhà chán quá nên cứ theo Tô Nam, giúp hâm nóng đồ ăn, bóc cam, thậm chí còn chạy cửa hàng tạp hóa mua hai cân bánh trứng gà.
Tất cả những việc đều vì đền đáp công ơn của chị gái. Mà , vì chiếc đồng hồ mới!
Tô Nam em trai luyên thuyên suốt buổi trưa cũng thấy vui vẻ, cô nghĩ cuối cùng cũng thể ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, bên cạnh những yêu. Bữa trưa hai chị em ăn đơn giản nhưng thấy ấm áp.
Thời gian cứ thế trôi , chẳng mấy chốc mặt trời bắt đầu ngả về phía tây. Tô Nam rửa bát xong thì bàn , đồng hồ ngẫm nghĩ chuyện sẽ chuẩn gì cho ngày Tết sắp tới.
“Chị, chị còn quà gì ? Có thứ gì đó đặc biệt cho em ? Cái đồng hồ em thích lắm, nhưng mà, thêm gì nhỉ?” Tô Dương cợt, cố gắng thăm dò thêm.
Tô Nam nheo mắt, mỉm em trai: “Đồng hồ đủ ? Hay chị ‘thưởng’ cho một trận đòn vì tội tham lam hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-336-c.html.]
Tô Dương ha ha, chạy xa khỏi tầm với của chị : “Thôi, em đùa thôi mà. Đồng hồ lắm , cảm ơn chị nhiều!”
Cả hai chị em đùa vui vẻ, khí gia đình dịp cuối năm ấm cúng, ngập tràn hạnh phúc.
Hôm nay trời nắng , bên cửa sổ ngắm bầu trời xanh và mây trắng, nhâm nhi một cốc nước mật ong nóng, sẽ cảm thấy thật thư thái, như thể ánh nắng chiếu rọi chỉ thể mà còn sưởi ấm cả tâm hồn.
Tô Nam lười biếng dài ghế sofa, đầu tựa chiếc gối mềm mại, khẽ thở một dài. Lúc , Tô Dương - mua bánh trứng - trở về, thấy tiếng.
"Sao tăng giá nhỉ? Cùng một tiền mà hôm nay chỉ mua một nửa so với bình thường." Tô Dương lầm bầm, dùng chìa khóa mở cửa cẩn thận đặt túi bánh trứng lên bàn sofa.
"Tết nhất giá cả tăng là chuyện bình thường." Tô Nam đặt cốc nước mật ong xuống, lấy tay bốc một miếng bánh trứng nhét miệng Tô Dương. Ngay lập tức, Tô Dương ngừng cằn nhằn, bắt đầu nhai chậm rãi miếng bánh trong tay.
"Ngon chứ?" Tô Nam cũng bốc một miếng bánh cho miệng, mắt nhắm đầy thỏa mãn. Hương vị thơm lừng thật khiến mê mẩn.
"Ngon." Tô Dương nhanh chóng ăn hết một miếng lấy thêm miếng khác bỏ miệng.
Hai chị em ăn bánh trứng trò chuyện, chẳng mấy chốc thấy Tô Cường Quốc và Lâm Nguyệt Mai trở về, nhưng họ là vài vị khách mời.
Nhìn thấy những , mặt Tô Nam lập tức sầm xuống.
"Nam Nam, con dậy ? Đã ăn cơm ? Mẹ để phần cơm cho con trong tủ." Lâm Nguyệt Mai tháo khăn quàng cổ mới, thấy Tô Nam hỏi han.