Tô Nam nghĩ một kế. Cô hạ giọng kể cho dì Vương về những hành động xa của gia đình Tô Cường Quân trong quá khứ, vẻ đáng thương, chùi nước mắt, tựa lòng dì Vương.
Nghe xong, dì Vương đau lòng xoa lưng Tô Nam, tức giận : " khinh, loại đó nên đến khu của chúng , hỏng cả bầu khí nơi !"
"Yên tâm , Nam Nam. Ngày mai dì sẽ với , để ý kỹ hơn. Sau nếu bọn họ còn đến đây, cứ đuổi !"
Tô Nam như đang đến nghẹt thở, khẽ gật đầu, : "Cảm ơn dì."
"Cảm ơn cái gì chứ, thôi về nhà coi bố thế nào, đừng để họ cãi nữa." dì Vương dúi tay Tô Nam một tờ giấy ăn, cẩn thận dặn dò.
"Vâng, chúng cháu về ngay." Tô Nam kéo Tô Dương, xem màn "diễn" của chị gái mà ngỡ ngàng, cùng mở cửa lên nhà.
Về đến nơi, họ thấy Lâm Nguyệt Mai đẩy tay Tô Cường Quốc , ôm mặt chạy xuống lầu. Thấy Tô Nam và Tô Dương ở cửa, bà khựng .
"Mẹ bảo hai đứa dẫn bệnh viện mà? Sao còn ở đây?" Lâm Nguyệt Mai kéo tay Tô Dương, vén tóc xem gáy . Nhìn thấy một vết bầm to, mắt bà đỏ hoe.
"Có tiền bệnh viện ? Mẹ lấy tiền, thể để đánh ngu ngốc ."
Lâm Nguyệt Mai lẩm bẩm, đầu định phòng lấy tiền.
"Mẹ, Tô Dương . Vừa nãy nó giả vờ để dọa bọn họ thôi." Tô Nam kéo hai nhà, đóng chặt cửa , xuống ghế sofa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-342-c.html.]
" thế, trò con học từ bạn học. Mỗi khi bố đánh, đều giả vờ đánh ngốc, thế là bố dám đánh nữa. mà gì thì , đánh trúng vẫn đau lắm." Tô Dương xoa đầu nhăn mặt, đau đến mức khẽ rít lên một tiếng.
"Suýt nữa thì sợ c.h.ế.t khiếp." Lâm Nguyệt Mai xong, mếu , kéo Tô Dương và Tô Nam lòng một trận nữa.
"Bố, hôm nay cuối cùng bố cũng tỉnh ngộ , nếu ly hôn thật thì bố tính ? Xem bố còn ai mà sống cùng?" Tô Nam ngẩng đầu lên, Tô Cường Quốc vẫn ngơ ngác, giận dỗi hừ lạnh một tiếng.
Tô Cường Quốc , cau mày, thở dài một tiếng: "Trước đây bố luôn nghĩ rằng nhà hòa thì mới ấm, dù cũng là em trai của bố. ..."
Chưa kịp hết câu, ông Lâm Nguyệt Mai nghiêm khắc cắt lời: "Hừ! họ bao giờ coi là trong gia đình . thấy họ chỉ đến việc lợi dụng mà thôi, em nào thế với trai ?"
Lâm Nguyệt Mai kiềm chế , tiếp tục chỉ trích: "Anh giúp họ hết đến khác, mà họ chút ơn nào ? Suốt ngày chỉ tìm cách bòn rút lợi ích từ chúng . Anh thử nghĩ xem, ngoài việc lợi dụng , họ thật lòng coi là trai ?"
Tô Cường Quốc trầm ngâm, trả lời thế nào. Nhìn thấy biểu cảm cứng rắn của vợ và ánh mắt quyết liệt của hai đứa con, ông cuối cùng cũng hiểu vấn đề.
"Thôi . Từ nay về , gia đình họ sẽ bao giờ bước chân nhà nữa."
“Nguyệt Mai, sai mà,” Tô Cường Quốc mắng mặt hai đứa con, chút xử lý thế nào, nhẹ ho một tiếng hạ giọng xin .
Lâm Nguyệt Mai trừng mắt Tô Cường Quốc, đó liếc qua Tô Nam và Tô Dương đang mở to mắt họ như xem kịch. Cuối cùng, bà cũng nhịn thêm gì nữa, vì nghĩ rằng cha thì nên mất thể diện, nếu khó mà dạy dỗ con cái. Dù chuyện hôm nay cũng tạm giải quyết xong.