Lúc , Tô Nam bỗng lên tiếng: “Bố , con lâu về, con ngoài dạo chút.”
“Trời lạnh thế , ngoài gì? Ở nhà ấm thoải mái,” Tô Cường Quốc lập tức từ chối.
Tô Nam ngắc ngứ, bực bội : “Trước đây con học mấy bạn, từ khi về quê đến giờ gặp . Con ngoài chơi với họ một chút thôi.”
Tô Cường Quốc định thêm gì đó, nhưng Lâm Nguyệt Mai mở lời: “Được , Nam Nam, con chơi , nhớ về sớm ăn cơm nhé.”
“Vâng, con cảm ơn .” Tô Nam vui mừng, chạy đến bên cạnh Lâm Nguyệt Mai, hôn lên má bà một cái nhảy chân sáo về phòng lấy túi xách và khỏi nhà.
•
•
Tô Nam vội vã xuống lầu và chạy thẳng đến cửa hàng tạp hóa gần đó.
Trong cửa hàng chỉ một nữ nhân viên đang trông quầy, vẻ khó chịu vì việc ngày lễ. Thấy bước , cô miễn cưỡng : “Không bán rau quả .”
Tô Nam mỉm đáp: “Chào chị, em mua đồ. Em chỉ hỏi xem sáng nay ai gọi điện cho Tô Nam ạ?”
Nghe , nữ nhân viên mới ngẩng đầu lên Tô Nam và sững sờ. Cô bao giờ thấy một cô gái nào xinh đến , dường như cô gái phát sáng.
“Chờ chút nhé, để kiểm tra sổ,” cô nhân viên nhanh chóng lật giở cuốn sổ ghi chép cuộc gọi, và tìm thấy thông tin.
“Có một gọi điện cho cô, rằng sẽ đợi cô ở chỗ mà hai chia tay .”
Nghe thấy câu trả lời, mắt Tô Nam sáng rực, tim cô rộn ràng đầy những bong bóng hồng. Cô mỉm ngại ngùng: “Cảm ơn chị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-345-c.html.]
“Không gì,” nữ nhân viên cũng mỉm đáp , tâm trạng vui vẻ hơn hẳn. Cô dậy theo bóng dáng Tô Nam rời khỏi cửa hàng.
“Chỗ từ khi nào cô gái xinh thế nhỉ? Tô Nam , quen quá, chẳng là con gái nhà họ Tô ở nhà máy thép ?”
Cô nhớ từng gặp Tô Nam vài đây, tính tình cô tệ, nhưng giờ trở nên lịch sự, cách ăn mặc và xinh thế ?
Thật là lạ.
Cô nhân viên rằng, Tô Nam của bây giờ còn là Tô Nam của nữa.
Những chiếc lá khô xếp tầng tầng lớp lớp ngọn cây đung đưa theo gió ánh nắng, tạo nên những vệt sáng tối đan xen, khiến hoa mắt. Tô Nam bước giữa những vòng tròn ánh sáng chiếu qua các tán cây, lòng vui vẻ như một chú chim nhỏ tự do. Nụ môi cô từ lúc rời khỏi cửa hàng tạp hóa vẫn hề tắt.
Băng qua một con đường, từ xa cô thấy chiếc xe màu đen đỗ ở góc phố. Cô bước chậm , dáng bắt đầu trở nên tao nhã hơn.
Khi cô còn kịp đến gần, một đàn ông cao lớn mặc áo khoác đen từ ghế lái bước xuống. Đôi mắt điển trai của mang theo nụ ấm áp, vẫy tay về phía cô.
Trước cảnh tượng như thế, khó ai thể rung động. Tô Nam kiềm chế , bắt đầu chạy nhanh về phía .
Chu Nhượng đóng cửa xe , chạy về phía vài bước và ôm lấy cô.
Dưới cái lạnh của gió đông và ánh nắng ấm áp, họ ôm thật chặt, nụ môi dường như lời kể về nỗi nhớ nhung bấy lâu.
“Nam Nam, hôm nay em lắm,” Chu Nhượng sâu mắt cô, rời nổi, trầm trồ .
“Cảm ơn .” Tô Nam mỉm , ngẩng đầu lên, giọng ngọt ngào: “Anh đợi lâu ?”
Chu Nhượng yêu chiều lắc đầu, khẽ vuốt tóc cô: “Không , ăn sáng xong mới đến. Còn em? Sáng nay em ăn gì ngon ?”