“Mẹ em nấu ngon, ngon hơn cả nấu nữa. Em thích nhất là món bò kho cà chua.” Tô Nam nghịch ngợm nháy mắt với , cùng lúc bước đến bên xe.
Chu Nhượng mở cửa ghế phụ cho cô, cũng giận, ngược còn : “Vậy đến nhà để thử tài nấu ăn của bác gái .”
“Còn xem biểu hiện thế nào ,” Tô Nam chọc má , bộ khó xử.
Thấy , Chu Nhượng nhịn mà bật , ghé sát tai cô thì thầm: “Tuân lệnh, sẽ cố gắng hết sức.”
Cảm nhận thở nhẹ nhàng phả qua tai, Tô Nam ngượng ngùng đỏ bừng mặt, vội lấy tay che tai , bối rối đẩy đầu , nhỏ: “Hừ, trừ điểm một điểm đấy.”
Trước sự "trừng phạt" vô lý , Chu Nhượng bộ tiếc nuối, khẽ tặc lưỡi. Sau khi để cô yên vị trong xe, cũng lên ghế lái, khởi động xe.
“Hôm nay thể hiện thật , chỉ bù điểm mất, mà còn thêm vài điểm nữa,” Chu Nhượng lái xe .
Tô Nam nghịch dây túi xách, đáp đầy kiêu ngạo: “Cộng điểm dễ thế.”
Mặc dù , nhưng đôi mắt lấp lánh niềm vui chẳng thể giấu . Chu Nhượng thấy nụ của cô qua gương chiếu hậu, khóe môi khẽ nhếch lên, nụ nhẹ nhàng nở môi.
“Cứ thử xem,” Chu Nhượng nháy mắt, giọng điệu đầy bí ẩn.
Tô Nam , tò mò xen lẫn mê đắm, ngây . Đáng lẽ hôm nay cô là khiến say mê mới đúng, mà giờ hớp hồn. Thế chút nào, từ đầu cô mất thế chủ động .
Hít sâu một , Tô Nam điều chỉnh tâm trạng, hỏi thăm về kế hoạch tiếp theo của . Chu Nhượng đang định tạo bất ngờ, tất nhiên tiết lộ gì.
“Hừ, thì thôi, lát nữa ngay mà,” Tô Nam bĩu môi lẩm bẩm.
Chu Nhượng vẫn chăm chú lái xe, nhưng rõ lời cô, khóe miệng cong lên, trong mắt càng thêm ý .
Càng tiến trung tâm thành phố, những tòa nhà cao tầng hiện ngày càng nhiều. Tô Nam dán mặt cửa kính xe, ngạc nhiên những tòa nhà chọc trời của Thượng Hải. Cô ngờ thời điểm những tòa nhà như , nơi đây sẽ trở thành điểm du lịch nổi tiếng.
Cuối cùng, xe dừng một tòa nhà lớn ở trung tâm thành phố, xung quanh đỗ đầy xe . Đây là đầu tiên từ khi đến thế giới , Tô Nam thấy nhiều xe ô tô đến .
Cô khoác tay Chu Nhượng, tò mò quan sát xung quanh, để ý thấy nhiều biển xe quân đội, trong lòng khỏi kinh ngạc. Đây là nơi nào mà nhiều "nhân vật lớn" đến thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-346-c.html.]
Chu Nhượng thì như quen với cảnh , thẳng đến lối tòa nhà. Ở cửa, một nhân viên mặc vest lịch sự hỏi họ bằng tiếng Anh xem thẻ .
Tô Nam hiểu câu hỏi, nhưng Chu Nhượng tiếng Anh , cô ngước lên . Thấy từ tốn lấy một tấm thẻ nhỏ từ túi áo khoác và đưa cho nhân viên.
“Chào mừng.” Sau khi xác nhận, nhân viên cúi đầu, lùi nhường đường.
Lúc , Tô Nam mới cơ hội rõ bên trong tòa nhà. Khác hẳn với con phố bụi bặm bên ngoài, nội thất bên trong mang phong cách châu Âu xa hoa với đèn chùm pha lê, sàn gạch bóng loáng và cửa kính, giống hệt những khách sạn sang trọng .
Tô Nam ngạc nhiên nhướng mày, thầm nghĩ nơi thật sự là ? Từ bãi đậu xe đầy xe sang, đến nhân viên tiếng Anh thành thạo và nội thất sang trọng, tất cả đều vượt xa dự đoán của cô.
“Nơi thường tiếp đón các vị khách nước ngoài và những trong nước chút quan hệ.” Chu Nhượng kéo tay Tô Nam tránh một cô bé tóc vàng mắt xanh đang chạy tới.
Rõ ràng, Chu Nhượng là thuộc nhóm .
Quan hệ? Tim Tô Nam đập nhanh hơn khi thấy gương mặt nghiêng của . Cô bắt đầu cảm thấy nhiều bí mật và phận hề tầm thường, giống như những gì cô từng nghi ngờ.
“Vậy chúng đến đây để gì?” Tô Nam cố trấn tĩnh, tiếp tục bước theo .
Hai bên hành lang là các cửa hàng, giống như cửa hàng tình hữu nghị, nhưng bán những món hàng hiếm , đa dạng, gần như thiếu thứ gì, cô cảm thấy như đang siêu thị ở thế giới .
“Đương nhiên là mua quà Tết cho bảo bối của ,” Chu Nhượng mỉm dịu dàng, tiếp: “Em thích gì thì cứ mua, trả tiền.”
“Vậy quá ?” Tô Nam e thẹn , nhưng nụ môi chẳng hề giấu niềm hạnh phúc.
Bạn trai đòi mua quà cho , thì…
Đầu tiên giả vờ từ chối, để "nếu em nhận là yêu ," đó miễn cưỡng nhận lấy! Thế là xong!
“Cứ mua , tiền của cũng là của em mà,” Chu Nhượng vỗ nhẹ lên lưng cô, đầy bá đạo.
Người theo đúng kịch bản chứ? . Tô Nam thầm, kéo dạo qua các cửa hàng.
Bạn trai mua cho bạn gái vài món trang sức, quần áo thì gì sai ? Bạn gái xinh thì tâm trạng cô vui, mà bên cạnh yêu thì cũng đáng tự hào chứ . Một công đôi việc!