"Thì là , em cứ tưởng đó là yêu cũ của chứ?" Tô Nam Chu Nhượng từ xuống , cố tình như .
Quả nhiên, đúng như cô đoán, Chu Nhượng lập tức hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Nam Nam, khi gặp em, từng hẹn hò với ai khác . Anh thề đấy."
Nói , còn thực sự giơ tay lên, động tác thề thốt.
"Thôi nào, em tin mà." Tô Nam phá lên, vội vã gạt tay Chu Nhượng xuống, cảm thấy thật ngốc nghếch.
Nghe , cuối cùng Chu Nhượng cũng thở phào nhẹ nhõm, thử nắm tay cô một nữa, và Tô Nam hề né tránh.
Hai tiếp tục dạo quanh các cửa hàng quần áo. Tô Nam chọn cho Chu Nhượng một chiếc áo len màu xanh lam, dày ấm, tôn lên làn da trắng của . Nhìn càng lâu cô càng thấy thích, cuối cùng cô cũng nhờ nhân viên tìm cho một chiếc áo len cùng kiểu nhưng cỡ nhỏ hơn.
Đây thể xem là bộ đồ đôi đầu tiên của họ.
Sau khi còn gì để mua nữa, Chu Nhượng đưa cô rời khỏi cửa hàng và lái xe dạo quanh khu vực.
Khắp nơi phố đều tràn ngập khí Tết. Nhiều nơi treo câu đối đỏ và lồng đèn, tạo nên một khung cảnh vui tươi, rực rỡ. Hai bên đường, lớn dẫn theo trẻ con mua pháo hoa từ cửa hàng về.
Có những đứa trẻ kìm mà bắt đầu đốt pháo ngay đường, trong khi những khác thì hớn hở chạy nhảy với một con rồng từ vải vàng, miệng la hét vang vọng.
Mọi đều , mặc những bộ quần áo mới. Trên sóng phát thanh, lời chúc mừng năm mới của dẫn chương trình vang lên, tràn đầy niềm hân hoan.
Tô Nam khỏi nhớ về những Tết Nguyên đán trong thế giới tương lai. Cô , cũng nấu ăn, nên mỗi Tết đến, cô chỉ gọi đồ ăn từ ngoài về, nhờ các đầu bếp của khách sạn sẵn và giao tận nhà.
Cô chỉ ở nhà một , cả, hoặc là nghịch điện thoại, hoặc là xem phim, và cứ thế Tết trôi qua lặng lẽ, tiếng động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-352-c.html.]
Thậm chí những năm cô còn chẳng xem chương trình Tết.
Nghĩ , Tô Nam cảm thấy thời gian đó thật tội nghiệp. bây giờ thì khác, dù bữa ăn sang trọng nào, nhưng cô bữa cơm gia đình đầy ắp tình yêu thương do tự tay nấu.
Bên cạnh còn gia đình và yêu, cô cảm thấy mãn nguyện.
Một nụ chân thật nở môi Tô Nam, cô khẽ thì thầm: "Thật tuyệt vời."
Mặt trời dần lặn, những chơi ngoài đường cũng lượt về nhà ăn bữa cơm tất niên. Đường phố trở nên tĩnh lặng, trời dần tối. Chiếc xe dừng ở chỗ cũ, xung quanh còn ai.
"Chúc mừng năm mới." Chu Nhượng tháo dây an , cúi về phía Tô Nam và đặt một nụ hôn lên môi cô.
Tô Nam mỉm , với ánh mắt chứa đựng đầy tình cảm: "Chúc mừng năm mới."
Vừa dứt lời, cô bất ngờ dùng sức đẩy Chu Nhượng về ghế lái, nhanh chóng leo lên đùi . Ánh mắt họ giao , cả hai hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng khẽ rung lên.
"Nam Nam." Chu Nhượng theo bản năng đặt tay lên eo cô, nhẹ giọng gọi.
"Suỵt." Tô Nam đặt ngón tay trỏ lên môi , hiệu im lặng, đó cúi đầu tựa cổ , khẽ thở một thì thầm: "Chu Nhượng, em thích ."
Tim Chu Nhượng đập mạnh, đầu óc như nổ tung, ù ù như tiếng ong kêu, chẳng phản ứng . Anh chỉ lắp bắp: "Nam Nam, cũng thích em."
Đột nhiên, Chu Nhượng căng cứng, đuôi mắt đỏ lên, trong ánh mắt sâu thẳm ẩn hiện cảm xúc kìm nén. Tay siết chặt eo Tô Nam hơn, rõ ràng là đang căng thẳng.