Chu Nhượng thấy đôi bàn tay trắng mềm của cô đầy vết hằn đỏ, chắc chắn do xách đồ nặng gây .
“Để xách.” Chu Nhượng đổi tay xách đồ, dùng tay còn nắm lấy tay Tô Nam, đưa lên miệng thổi nhẹ, ánh mắt đầy yêu thương.
Tô Nam thấy dễ dàng xách hết đống đồ, bĩu môi. là khỏe thật.
“Thổi thêm nữa , vẫn đau mà.” Tô Nam chìa tay gần hơn, nũng bằng giọng mềm mại.
Chu Nhượng cách nào để từ chối, thổi nhẹ thêm vài nữa.
Sau một hồi loay hoay, cuối cùng hai cũng về đến phố Ngô Đồng. Nghỉ ngơi một ngày, Tô Nam việc.
Tô Nam mang theo đặc sản từ Thượng Hải đến tiệm chụp ảnh, đưa phần của Giang Hồng Cầm cho cô , đó mang phần của thầy Khổng lên tầng .
Chưa kịp thở thì tiệm chụp ảnh khách đến.
“Chào đồng chí, tiệm chúng mới mở cửa, lẽ đợi một lát mới thể chụp ảnh.” Tô Nam gần cửa, thấy tiếng động nên tươi chào hỏi.
“ đến chụp ảnh. tìm một thợ trang điểm họ Tô.”
Câu khiến cả ba trong tiệm tò mò sang. Ai mà sáng sớm đến tìm Tô Nam ?
Người mới đến mặc một bộ quân phục xanh, thẳng lưng, khí chất bất phàm, mái tóc ngắn ngang tai gọn gàng. Toàn cô tỏa khí chất uy nghiêm của một lãnh đạo cấp cao.
Trần Quân Bình, với đôi mắt sắc bén, quét một vòng khắp tiệm chụp ảnh, cuối cùng dừng ánh mắt cô gái nhỏ đang ngơ ngác . Cô đánh giá Tô Nam từ xuống , trong đôi mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-357-c.html.]
Ngoại hình và vóc dáng nếu đặt trong đoàn văn công sẽ nổi bật. Nếu diễn viên múa chắc cũng , nhưng thợ trang điểm thì thật đáng tiếc.
Tuy nhiên, múa và hát đều cần đào tạo từ nhỏ, nếu ở nhiều khía cạnh sẽ thua kém khác. Kỹ năng cơ bản vững, lên sân khấu sẽ khác nhận ngay.
Trần Quân Bình chằm chằm gương mặt xinh của Tô Nam, mãi rời mắt.
Bình thường, đối với yêu cầu kỹ thuật của diễn viên sân khấu, phó đoàn trưởng như cô khắt khe, nhưng bất ngờ thỏa hiệp. Cô nghĩ chỉ cần gương mặt và vóc dáng thế , dù múa hát thì chỉ cần sân khấu bình hoa cũng , ít nhất cũng khiến khán giả sáng mắt, nâng tầm nhan sắc của cả đoàn.
Trần Quân Bình khẽ mỉm , gật đầu trực tiếp thẳng.
“ đoán cô chính là đồng chí Tô. Chào cô, là phó đoàn trưởng của Đoàn Văn Công thành phố. Lần đến đây mời cô tới giúp hóa trang cho các diễn viên của chúng trong dịp Tết Nguyên Tiêu.”
Nghe , đôi mắt Tô Nam mở to, ngạc nhiên hỏi : “Mời trang điểm ?”
Trần Quân Bình gật đầu, kiên nhẫn lặp nữa: “ .”
Tô Nam đảo mắt một vòng, đột nhiên nhớ tiệm chụp ảnh ba cô gái trẻ của Đoàn Văn Công đến chụp ảnh. Trong lúc trò chuyện, cô một trong họ là phó đoàn trưởng. Không lẽ chính là mắt ?
Dường như đoán suy nghĩ của Tô Nam, Trần Quân Bình chậm rãi : “Thực cháu gái kể về cô. Lần thấy cô trang điểm cho nó, và cảm thấy ấn tượng. Lối trang điểm của cô ý tưởng và phong cách riêng.”
“Vì , khi thảo luận với trưởng đoàn, chúng mời cô cố vấn trang điểm cho đoàn trong vài ngày. Nếu kết quả , chúng mong sẽ thể mời cô việc lâu dài tại Đoàn Văn Công.”
“Vài ngày cũng đến đây tìm cô, nhưng tiệm đóng cửa vì nghỉ lễ nên gặp . Hôm nay tiệm mở cửa trở nên tới ngay.”