Câu dài dường như mang theo nhiều thông tin, Tô Nam chỉ nắm bắt một điều quan trọng nhất: cô thể thăng tiến và tăng thu nhập .
Mặc dù họ nếu hiệu quả mới thể mời việc lâu dài, nhưng Tô Nam tin khả năng trang điểm của và tự tin sẽ công nhận.
ngay đó, cô thấy thầy Khổng cất tiếng...
Trong tiệm chụp ảnh bỗng trở nên yên lặng đến mức đáng sợ, ai mở miệng gì.
" đồng ý. Đoàn văn công của các lấy lý do gì mà vô cớ mời nhân viên của tiệm chụp ảnh ? Cô mà , khách hàng trang điểm thì thế nào?" Thầy Khổng lên tiếng với giọng bình tĩnh, nhưng lời hề nể nang.
Ngay mặt ông mà dám ngang nhiên lôi kéo của ông , thật lễ phép là gì. Chỉ cần ông đồng ý thì Tô Nam sẽ hết.
"Xin , do suy nghĩ thấu đáo. Đáng lẽ nên hỏi ý kiến của ông . Mặc dù chúng mời đồng chí Tô, nhưng ngài mới là lãnh đạo ở đây." Trần Quân Bình thầy Khổng, cúi nhẹ nhàng xin , tỏ vô cùng áy náy.
Nghe , sắc mặt thầy Khổng dễ chịu hơn nhiều nhưng vẫn xóa tan sự nghi ngờ trong lòng.
Thầy Khổng im lặng một lúc, mới từ tốn suy tính của : "Muốn mời Tiểu Tô cũng , nhưng những tổn thất mà tiệm chụp ảnh gánh chịu trong thời gian cô vắng mặt, ai sẽ chịu trách nhiệm?"
Trần Quân Bình kẻ ngốc, ngay lập tức hiểu rõ ý của thầy Khổng, cô mỉm đáp: "Tất nhiên là đoàn văn công chúng sẽ chịu bộ trách nhiệm."
Đoàn văn công giàu , mỗi năm cấp một khoản ngân sách lớn hơn nhiều so với các đơn vị khác, nên việc chi trả cho chút bồi thường chẳng là gì.
Thế là Tô Nam sững tại chỗ, thầy Khổng và Trần Quân Bình bắt đầu bàn bạc về khoản bồi thường, còn Giang Hồng Cầm thì một bên rót .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-358-c.html.]
Không ai hỏi ý kiến của cô.
Thật cô cũng chẳng từ chối, hơn nữa qua cuộc trò chuyện của họ, cô hiểu rằng việc sẽ mang cho cô một khoản tiền hậu hĩnh. Thật là một công việc tuyệt vời.
Cứ như , Tô Nam cả hai bên sắp xếp rõ ràng. Ngày mai cô sẽ khởi hành, cầm giấy giới thiệu đến đoàn văn công của thành phố để báo danh.
Nhìn con ba chữ hợp đồng, nước miếng của Tô Nam suýt chút nữa chảy . Đó là tiền cô việc trong nhiều tháng mới kiếm , mà giờ chỉ cần vài ngày là thể dễ dàng nhận , thật quá tuyệt vời.
chỉ vài ngày, Tô Nam mới nhận rằng quá sớm. Kiếm tiền dễ dàng như .
Tất nhiên, đó là chuyện .
Buổi tối, Tô Nam đến cửa hàng hợp tác xã mua hạt dẻ mới rang, về nhà. khi đến cổng, cô thấy trong nhà tối om, rõ ràng là ai ở nhà.
Tô Nam nghiêng đầu, tự hỏi hôm nay Chu Nhượng về. Bình thường giờ về và chuẩn cơm nước , thời gian thì còn đón cô nữa. Chẳng lẽ hôm nay ở cơ quan quá bận?
Thôi, một đàn ông thì thể chứ?
Vì chuyện hôm nay ở tiệm chụp ảnh, tâm trạng Tô Nam vui vẻ. Cô hát trở phòng ngủ, bắt đầu tẩy trang và đồ. Xong xuôi, Chu Nhượng vẫn về, nên cô tắm.
Đến khi màn đêm buông xuống , Tô Nam mặc đồ ngủ, xõa tóc bên bếp lò, thì bắt đầu lo lắng. Cô vội khoác áo ngoài, chạy ngoài cổng .
Bên ngoài tối om, chỉ vài tia sáng từ những ngôi nhà xung quanh hắt , chiếu sáng một gian nhỏ. Con đường như một dòng sông phẳng lặng, uốn lượn trong bóng cây dày đặc. Tiếng gió thổi qua lá cây tạo nên những âm thanh xào xạc, như đang hồi tưởng về sự nhộn nhịp và bận rộn ban ngày.