Cô buông tay, về phía vẫn bất động, lập tức lưng về phía , cũng học theo dáng , bướng bỉnh lau khô hai hàng nước mắt.
Không an ủi thì thôi! Hừ, tự an ủi cũng !
"Không giận, giận, giận sẽ già thêm mười tuổi."
"Anh chắc chắn nỗi khổ riêng. Trước đây với như , thể chỉ vì chuyện mà phủ nhận tất cả."
"Sáng mai bánh đậu đỏ cho ăn, đồ ngọt thể khiến tâm trạng hơn. Mình cũng ăn một cái."
"Chu Nhượng, lạnh nhạt với em..."
Lời còn dứt, Tô Nam ngủ , một giọt nước mắt lăn dài má, thấm gối, tạo thành một vệt nhỏ.
Trong căn phòng tối om, chỉ tiếng thở đều đều. Chu Nhượng mở mắt, trong đáy mắt thoáng hiện một tia đau đớn khó chịu, đôi môi nhợt nhạt, mồ hôi lạnh rịn trán thấm tóc, bết dính da. Cả trông vô cùng tiều tụy.
Vết thương ở eo liên tục cắn xé dây thần kinh, khiến mỗi cử động của đều chịu đựng sự đau đớn thể tả. Đó là lý do hết đến khác từ chối sự đụng chạm của cô, để cô phát hiện điều bất thường theo đó mà tìm hiểu.
Trong đầu thoáng hiện lên những lời lẩm bẩm của Tô Nam khi nãy, khiến lòng giằng xé và đau đớn. Anh đáp cô, cũng dỗ dành cô, yêu cô bao, thể nhẫn tâm để cô chịu ấm ức. càng cô lo lắng cuốn những nguy hiểm . Sự việc còn phức tạp hơn nhiều so với những gì xảy ở Thượng Hải, tuyệt đối thể để cô , cũng thể kéo cô cuộc.
"Xin , Tô Nam. Đợi khi xử lý xong chuyện nguy hiểm, sẽ với em tất cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-360-c.html.]
Sáng hôm , khi Tô Nam mở mắt, Chu Nhượng còn ở trong phòng, rời lúc nào, chỉ còn chiếc chăn lạnh ngắt còn ấm.
Đây là đầu tiên họ cãi ? Không, họ thậm chí còn cãi , nhưng chiến tranh lạnh vô cớ.
Tô Nam ngẩn ngơ chiếc gối của hồi lâu, thở dài một tiếng, chậm rãi dậy, cầm lấy đồ dùng cá nhân với tâm trạng ủ rũ phòng tắm.
Sau khi rửa mặt xong, khi ngang qua bếp, cô chợt thấy bàn sẵn bát cháo và vài cái quẩy. Ngay lập tức, tâm trạng cô mới khá hơn một chút, khóe môi cũng nhịn mà cong lên.
Sau khi ăn sáng xong, Tô Nam để một mẩu giấy, mang theo hành lý chuẩn sẵn để bắt chuyến xe buýt đến thành phố Huy Bình. Cô đến đó khi Đoàn Văn Công tan ca buổi chiều, nếu đến nơi sẽ chẳng ai đón tiếp.
Xe buýt lắc lư chạy về phía .
Tô Nam dặn tài xế thả cô ở trạm gần Đoàn Văn Công nhất, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Khi xuống xe, cô hỏi thêm vài nữa mới tìm vị trí chính xác của Đoàn Văn Công. Nhìn từ xa, cánh cổng quân đội nghiêm trang hiện , khiến Tô Nam khỏi nuốt khan.
Cô ngờ Đoàn Văn Công của thành phố trong khu quân đội, điều cô thấy căng thẳng, chút bỏ cuộc. Liệu nếu trang điểm , họ kéo cô xử theo quân pháp ?
Tô Nam cố gắng tự trấn an , ngẩng cao đầu, tiến về phía cổng quân đội, bước đến nơi mà cô từng đặt chân đến trong cả hai kiếp.
Người lính trẻ gác thẳng về phía , nhưng trong lòng bắt đầu cảnh giác. Từ lúc cô gái xuất hiện trong tầm mắt, chú ý đến cô. Với vẻ ngoài nổi bật như , đoán cô là diễn viên trong Đoàn Văn Công, nhưng dù gác lâu như , từng thấy cô bao giờ. Với ngoại hình như thế, chắc chắn ấn tượng, nhưng tìm mãi trong trí nhớ cũng , nên lập tức bác bỏ giả thiết đó.