điều Tô Nam lo lắng. Chỉ qua cô thể ăn hết đĩa cơm .
Ở quân đội, việc để thừa thức ăn chắc chắn là điều đáng hổ đúng ?
Phải bây giờ?
"Ăn , chị ăn?"
Trần Hữu San nhai cơm gắp miếng thịt kho tàu, hạnh phúc híp mắt , nhưng khi thấy Tô Nam đang cầm đũa mà nên bắt đầu từ , cô nghĩ rằng Tô Nam từng ăn bữa cơm ngon như thế , khiến cô khỏi xót xa.
Trần Hữu San nuốt miếng thịt trong miệng xuống, vội vàng an ủi: "Thực , bình thường bọn em cũng chỉ ăn khoai tây và bắp cải giống như ở ngoài thôi, hôm nay mới ăn bữa ngon thế ."
Lời dứt, hai cô bác trong nhà ăn kéo theo một thùng thịt lợn ngang qua, bàn luận về thực đơn của ngày mai.
"Ngày mai bếp trưởng bảo món ớt xào thịt và khoai tây hầm thịt, đúng ?"
"Hình như đúng , còn thêm món bắp cải nấu miến nữa."
Bị "tát mặt" ngay tức thì, Trần Hữu San đỏ bừng mặt, nghẹn ho khan vội vàng chữa ngượng: "Haha, chị Tô, chị cứ yên tâm mà ăn , ăn hết ngày mai vẫn còn, cần lo ."
Tô Nam ngơ ngác Trần Hữu San, gãi đầu một câu chẳng liên quan: "À, nhiều quá, chị ăn hết. Nếu em còn thể ăn thì giúp chị ăn bớt nhé?"
Nói xong, Tô Nam vội bổ sung thêm: "Yên tâm, chị động miếng nào, còn sạch sẽ lắm."
"..." Trần Hữu San trợn tròn mắt, nghẹn nữa.
Trong lúc ho khan, ánh mắt Trần Hữu San rơi hình thon thả, gợi cảm của Tô Nam. Bảo mà chị gầy như thế, ăn ít gầy mới lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-364-c.html.]
"Được thôi." Trần Hữu San gật đầu đồng ý.
Tô Nam lập tức vui vẻ, mắt sáng rực lên, nhẹ nhàng nũng: "Cảm ơn em nhé, hì hì."
Khi hai gần ăn xong, đột nhiên trong loa phát thanh vang lên tiếng chuông khẩn cấp, chẳng mấy chốc, cửa nhà ăn xuất hiện những hàng ngũ quân nhân mặc đồng phục xanh rêu tiến một cách trật tự.
"Đến giờ ăn đấy." Trần Hữu San giải thích.
Tô Nam gật đầu tỏ vẻ hiểu, thấy cảnh , cô bất giác nhớ thời gian tập huấn quân sự ở đại học. Khi đó họ cũng xếp hàng như , chờ đến lượt ăn khi đội phía ăn xong.
Chỉ khác là đây là một đội quân thật sự, nghiêm túc và quy củ hơn nhiều. Không tiếng ồn ào, cần ai lớn tiếng giữ trật tự, họ tự giác duy trì sự yên lặng, khiến Tô Nam thán phục tinh thần kỷ luật .
Tô Nam tò mò từng hàng đợi bên ngoài nhà ăn, lượt tiến , ai nấy đều ăn nhanh chóng và sạch sẽ, để thừa chút thức ăn nào.
Thấy cảnh đó, cô càng ơn vì Trần Hữu San giúp chia bớt đồ ăn.
lúc Tô Nam nuốt nốt miếng cơm cuối cùng, một tiếng xì xào nhỏ phát từ cửa nhà ăn. Nghe tiếng động, cô đầu thì thấy một đội ngũ phụ nữ xinh bước .
Từng một thon thả, duyên dáng, dáng thẳng tắp, cằm nhấc cao, ánh mắt d.a.o động. Trông họ như những con thiên nga trắng cao quý và kiêu hãnh, bỗng nhiên tiến lãnh địa đầy những "con gấu đen" khổng lồ.
Sự tương phản thật sự mạnh mẽ.
Trong những "con gấu đen" đó, vài thể kiềm chế , thò đầu ngắm "thiên nga trắng", khiến trật tự vốn phá vỡ.
"Nghiêm!" Các đội trưởng lập tức lên tiếng nhắc nhở, chỉ vài phút, nhà ăn nhanh chóng trở về sự yên tĩnh.
Tô Nam kinh ngạc cảnh tượng , định rủ Trần Hữu San về thì thấy hai cô gái cầm bát tới.