Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 366: C

Cập nhật lúc: 2025-07-25 03:57:42
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Nam ôm lấy đầu gối đau nhói, nhíu chặt mày, ngước lên kẻ gây chuyện đang kiêu ngạo mặt.

“Nhìn cái gì mà , đáng đời cô.” Người mặc quân phục màu xanh, tóc đen dài xõa vai, trán cài chiếc kẹp tóc hình cánh bướm màu hồng. Cô khuôn mặt xinh , đôi mắt to tròn nhưng tràn đầy sự ghét bỏ.

Quả là một mỹ nhân hiếm , nhưng hành động và lời đáng khinh đến ?

“Thẩm Thu, đang gì đấy?” Trần Hữu San đặt bát xuống bàn, vòng qua đến bên Tô Nam, định đỡ cô dậy.

Tô Nam từ chối sự giúp đỡ, tự vịn ghế lên, đôi mắt lạnh lùng Thẩm Thu đang tỏ vẻ bối rối.

“Hữu San, là cô đ.â.m tớ mà, tớ chỉ đẩy nhẹ một cái thôi, ai mà ngờ cô vững mà ngã như .” Thẩm Thu vuốt tóc mai bên tai, nở một nụ tỏ vẻ cầu hòa với Trần Hữu San.

Nói xong, cô mới kỹ khuôn mặt của Tô Nam, ánh mắt thoáng qua một tia ghen tỵ và ngạc nhiên, nhịn lẩm bẩm nhỏ: “Lớn tướng mà mắt để , vững, chỉ phiền khác.”

Dù cô nhỏ, nhưng xung quanh, kể cả Tô Nam, đều thấy rõ. Trần Hữu San định gì đó, nhưng kịp lên tiếng thì Tô Nam bước tới, mạnh mẽ đẩy Thẩm Thu một cái.

Cú đẩy còn mạnh hơn nhiều so với cú đẩy của Thẩm Thu đó. Cô ngã phịch xuống đất, trượt gần một mét, miệng rên rỉ kêu đau. Định mắng chửi, nhưng ngẩng đầu lên, cô chạm ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi d.a.o của Tô Nam.

Ánh mắt vô cảm và lạnh lùng, tựa như hai vực sâu đáy, khiến Thẩm Thu sợ hãi, vội vã mặt chỗ khác. Cô lồm cồm bò dậy, hừ lạnh một tiếng bỏ trong bộ dạng nhục nhã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-366-c.html.]

Đợi cô khỏi, Tô Nam mới cúi xuống nhặt bát đũa, cùng mấy tờ khăn giấy cô định đưa cho Thẩm Thu lúc để lau sạch vết canh đổ sàn.

Khi lau sạch sẽ, Tô Nam ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng của Trần Hữu San và hai bạn. Cô nở một nụ tươi như hoa nở mùa xuân: “Đi thôi.”

Trần Hữu San sững mất vài giây mới bừng tỉnh, dẫn Tô Nam về khu vực để bát đĩa. Suốt quãng đường, cô vẫn hết ngỡ ngàng sự mạnh mẽ của Tô Nam, mà cô từng nghĩ là dịu dàng và lịch thiệp. Sự tương phản thật quá đỗi bất ngờ, nhưng cô cảm thấy thích thú.

“Đây là đầu tiên em thấy Thẩm Thu dằn mặt đấy.” Trần Hữu San che miệng , khoái chí .

Tô Nam chỉ khẽ mỉm . Cô vốn thích gây sự với ai, nhưng nếu cố tình phiền, cô cũng dễ bắt nạt. Thẩm Thu đúng là kẻ kiêu ngạo, vô lý và xấc xược, cô nghĩ là ai mà dám lên mặt với khác?

Sau khi trả bát đũa xong, Tô Nam và Trần Hữu San cùng rời khỏi nhà ăn. Trên đường , nhiều sang họ, rõ ràng là những chứng kiến cảnh tượng .

Chưa bao xa, họ gặp cao lớn đầu húi cua mà Tô Nam chạm mặt đó. Anh cô với ánh mắt khó hiểu, đang nghĩ gì.

Tô Nam chỉ liếc qua bước thẳng về hướng ký túc xá.

Trình Cảnh Sơn theo bóng lưng của Tô Nam, trầm ngâm suy nghĩ.

Sáng hôm , Tô Nam dậy sớm để rửa mặt. Phòng lấy nước nóng chật kín , ai cũng ngáp ngắn ngáp dài, xếp hàng chờ lấy nước. Hầu hết đều mệt mỏi đến mức nhận sự xuất hiện của Tô Nam – một gương mặt lạ.

Loading...