Thấy , Tô Nam nhịn mà khúc khích, lấy tay che miệng.
Cùng lúc đó, một bóng đen bước con phố Ngô Đồng, đẩy thẳng cửa nhà, ngay lập tức thấy hình to lớn đang bất tỉnh giường, khỏi hoảng sợ kêu lên một tiếng.
"Anh Nhượng!"
Vương Dũng bước tới lay cánh tay của Chu Nhượng, trong lòng vốn nặng trĩu, giờ thấy tỉnh dậy càng khiến hoảng loạn hơn, mắt đỏ hoe, áp lực chồng chất khiến đàn ông ngoài 30 tuổi cũng bật .
Nhận thấy môi Chu Nhượng khô nứt, Vương Dũng vội vã quanh, cầm lấy ấm nước bàn, đỡ dậy và đổ nước miệng .
Vương Dũng là thô lỗ, cách chăm sóc khác, đổ nước quá nhanh khiến một nửa nước chảy miệng Chu Nhượng, còn nửa thì chảy xuống cổ, tiếp tục chảy qua vết thương ở bụng.
Sau khi rót nước, Vương Dũng vẫn nghĩ cách gì, lo lắng vòng quanh nhà, quyết định rót thêm nước trong ấm và đổ hết cho Chu Nhượng.
"Phải bây giờ?"
Bây giờ đang trong tình trạng , nếu đưa bệnh viện, thể sẽ chết. nếu đưa đến, bác sĩ phát hiện vết thương bất thường sẽ báo cảnh sát, mà như thế thì sẽ tù .
Cách nào cũng , khiến Vương Dũng lo lắng đến điên đầu.
Khi đang định chuyển Chu Nhượng ngoài và nhờ thầy lang làng đến xem, thì Chu Nhượng bất ngờ tỉnh .
“Anh Nhượng, cuối cùng cũng tỉnh .” Vương Dũng mừng rỡ đến phát , lấy tay áo lau nước mắt.
Chu Nhượng dần tỉnh dậy, đầu óc còn tỉnh táo , nhưng giọng bên tai thì nhận , nghiêng đầu qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-377-c.html.]
“Chuyện gì xảy ?”
Nếu bất đắc dĩ, Vương Dũng sẽ đến phố Ngô Đồng tìm .
Nghe , Vương Dũng nên thế nào, ấp úng hồi lâu mà vẫn rõ sự tình. Anh cúi đầu, bối rối xoắn lấy nút áo, dám thẳng mắt Chu Nhượng.
"Rốt cuộc xảy chuyện gì?" Giọng Chu Nhượng khàn đặc, thấy Vương Dũng trả lời, cố gắng tỉnh táo và hỏi nữa.
Vương Dũng cúi đầu, im lặng một lúc mới ngập ngừng : "Bên Thượng Hải cũng chuyện , Quang Minh... bắt ."
Nghe , Chu Nhượng như sét đánh trúng, đ.ấ.m mạnh thành giường hai , thở càng lúc càng nặng nề. Cố gắng giữ bình tĩnh, với Vương Dũng: " nhớ đêm nay chuyến tàu về Thượng Hải, đặt vé , về."
", Nhượng, vết thương của ..." Vương Dũng ngẩng đầu lên, lo lắng Chu Nhượng đang nửa giường, rõ ràng tán thành.
"Đặt vé." Chu Nhượng nghiến răng, cố dậy, lấy từ ngăn kéo đầu giường các giấy tờ của , đưa cho Vương Dũng.
Vương Dũng còn gì đó, nhưng thể thuyết phục Chu Nhượng, cuối cùng đành theo lời và ngoài để mua vé.
Sau khi Vương Dũng rời , Chu Nhượng chìm cơn mê man. Mặc dù ý thức vẫn tỉnh táo, nhưng cơ thể thể cử động. Trong cơn mơ màng, cảm nhận vết thương ở bụng như lửa thiêu đốt, nhưng cơn đau đớn chỉ kéo dài trong chốc lát và đó cơ thể bắt đầu trở nên ấm áp, dễ chịu, khiến tỉnh dậy.
Khi Vương Dũng mua vé xong phố Ngô Đồng, thấy Chu Nhượng vẫn bất động giường. Nghĩ rằng đang nghỉ ngơi, Vương Dũng thấy vẫn còn thời gian khi tàu khởi hành nên đánh thức .
Quay quanh phòng, Vương Dũng thấy chiếc vali ở góc, nghĩ rằng để Chu Nhượng ngủ thêm một chút, quyết định thu dọn hành lý giúp. Khi mở tủ quần áo , Vương Dũng khỏi nhếch miệng khi phát hiện trong tủ nhiều quần áo phụ nữ.