Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 380: C

Cập nhật lúc: 2025-07-25 04:02:28
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Xin , chúng nhầm lẫn."

Nghe , Chu Nhượng cố giữ vẻ bình tĩnh nhận lấy lớp băng trắng từ tay Thẩm Mộc, trong lòng cảm thấy kinh ngạc kém gì xung quanh, nhưng mặt ngoài vẫn như chuyện gì, liếc những xung quanh.

"Không trách các , là bạn gái lo lắng quá thôi, cứ khăng khăng đòi băng bó cho . Chút tình thú nhỏ thôi, công an Thẩm chắc hiểu , cô đơn như thế mà."

Giọng trầm ấm mang theo nụ khẽ như tiếng ma quỷ vang lên trong tai Thẩm Mộc, khiến gương mặt lập tức tối sầm .

"Thanh niên tri thức Chu, nhất là nên bắt tàu ngay , chuyến tàu tối nay Thượng Hải mà lỡ thì đợi đến mai đấy." Trước khi rời , Thẩm Mộc vẫn kìm , liếc lớp băng gạc trắng trong tay Chu Nhượng nữa, cảm thấy điều gì đó đúng.

chứng cứ rõ ràng, Chu Nhượng thương, thể là nghi phạm.

Thôi bỏ , lẽ do quá nhạy cảm vì dạo gặp nhiều vẻ ngoài giống nghi phạm.

"Cảm ơn nhắc nhở." Chu Nhượng nhét lớp băng túi áo khoác, xách vali nhanh chóng về phía phòng chờ.

Tiếng còi tàu vang lên, chuyến tàu Thượng Hải từ từ lăn bánh.

Chu Nhượng xách vali đến chỗ của , xuống và dùng tay lau mặt, mới nhận trán đẫm mồ hôi. Nhịp thở của dần nặng nề hơn, thấy về phía , nhanh chóng về phía nhà vệ sinh.

Sau khi đóng cửa , Chu Nhượng tấm gương treo tường, gương phản chiếu một khuôn mặt đầy sự nhẹ nhõm khi thoát nạn. Anh vén áo lên, kéo áo chồng lên ngực.

Phía bên trái bụng, nơi lẽ một vết thương gớm ghiếc, giờ đây chỉ còn một cái bọc nhỏ màu hồng nhạt.

Giống như họ , nó trông chẳng khác gì vết muỗi đốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-380-c.html.]

"Rốt cuộc là chuyện gì ?"

Chu Nhượng sờ lên cái bọc nhỏ đó, mặt đầy thắc mắc. Anh hiểu rõ hơn ai hết tình trạng của vết thương , nó tuyệt đối thể lành chỉ trong nửa ngày. Rõ ràng ngày hôm qua còn băng cho vết thương.

Nghĩ đến đây, Chu Nhượng lôi lớp băng trắng như mới trong túi áo khoác. chẳng nó đáng lẽ nhuốm đầy m.á.u do vết thương chảy ?

Trong đầu Chu Nhượng trống rỗng, thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ liệu đang vấn đề về tâm lý dẫn đến ký ức sai lệch .

Cho đến khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, thoang thoảng mà ấm áp. Đó là mùi của loại nước mà Tô Nam pha cho uống, cũng là mùi hương thường tỏa từ cô.

Chu Nhượng đưa băng gạc lên mũi, mùi hương đó càng trở nên rõ rệt, càng ngửi lâu, đầu óc càng bình tĩnh , dây thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, khiến thấy thoải mái hơn hẳn.

"Tô Nam, là em cứu ."

________________________________________

"Chị Tô, chị thực sự sẽ ? Đoàn trưởng của chúng em thể giữ chị mà." Trần Hữu Sam bên ga tàu, nỡ rời xa Tô Nam.

Tô Nam bật , khẽ gõ mũi Trần Hữu Sam, bảo: "Chị về suy nghĩ , hơn nữa chị cũng lâu về nhà, nhớ gia đình."

"Có gì mà suy nghĩ chứ? Đãi ngộ của đoàn văn công chúng em hơn bên ngoài nhiều, chị nhận lời đoàn trưởng mà, em sẽ nhớ c.h.ế.t chị mất!" Trần Hữu Sam bĩu môi, nũng nịu.

"Chị cũng sẽ nhớ các em. Hữu duyên tự khắc gặp , tàu tới , tạm biệt nhé." Tô Nam ôm lấy Trần Hữu San, vẫy tay chào cô bé bước lên xe về huyện Tang An.

Ngồi dựa ghế, ánh mắt Tô Nam ngoài cửa sổ, ngắm phong cảnh vùn vụt trôi qua. trong đầu cô ngừng hiện lên gương mặt của Chu Nhượng.

 

Loading...