“Vừa , bây giờ mặt bao nhiêu thế , mày ngay cho bà tờ cam kết , tuần nhất định bước cửa nhà. Nếu , bà c.h.ế.t cũng kiện mày lên hợp tác xã, kiện mày lên đồn cảnh sát!”
Cô gái trẻ Lý Xuân Quyên lôi từ đám đông vội vàng dùng tay che mặt, sợ khác nhận , nhưng chỉ trong thoáng chốc ít thấy, lúc mới che mặt thì chẳng khác gì “giấu đầu hở đuôi.”
Tô Nam ban đầu rõ, nhưng cô quá quen với khuôn mặt , nên chỉ cần qua dáng là cô cũng đoán phận của đó. Không khỏi sửng sốt nhíu mày.
Sao là cô ?
“Đây chẳng là Tô Điềm Điềm ?”
“ , theo như lời Lý Xuân Quyên , cô là con dâu cưới của gã điên đó ?”
“Trời ơi, thật ? Lại còn Tô Điềm Điềm nhận tiền của Lý Xuân Quyên nữa?”
Không sai, phụ nữ đang che mặt, hổ giấu mặt chính là “cô chị họ ” của Tô Nam, Tô Điềm Điềm.
Thấy bắt đầu bàn tán xôn xao, Lý Xuân Quyên cắn răng quyết định lớn chuyện. Bà nghĩ rằng một khi cả làng chuyện , Tô Điềm Điềm sẽ dám cưới.
Lý Xuân Quyên vỗ mạnh lên chân, kéo cao giọng the thé gào lên: “Ôi trời ơi, thật là khổ, cả đời chỉ một đứa con trai duy nhất, mà giờ thành như thế . Mọi ơi, hãy mà phân xử giúp !”
“Tô Điềm Điềm nhận của hai trăm tệ tiền sính lễ, hứa sẽ gả cho con trai , sinh cho một đứa cháu béo trắng. Thế mà bây giờ cô trở mặt nhận, còn c.h.ế.t cũng cưới. Đây chẳng là lừa ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-387-c.html.]
“Số tiền đó là tất cả những gì vợ chồng tích góp cả đời, cô lấy sạch , chẳng đang lấy mạng của chúng ? Giờ thì tiền cũng trả, cũng cưới, chẳng còn lẽ trời nữa!”
Lý Xuân Quyên nước mắt nước mũi tèm lem, cảnh đó ai nấy cũng thấy đành lòng. Hơn nữa, cả làng đều gia cảnh nhà bà khó khăn thế nào. Chỉ sinh một đứa con trai, mà là kẻ điên dại, chẳng trông mong gì , cả gia đình chỉ dựa hai vợ chồng già kiếm công điểm sống qua ngày.
Nếu những lời của Lý Xuân Quyên là thật, thì hành động của Tô Điềm Điềm quả là thể chấp nhận . Cô lừa gạt tiền của lương thiện, đúng là tội thể tha.
Là cùng làng, ai thể khoanh tay .
“Tô Điềm Điềm, cô , lời của thím Xuân Quyên đúng ?” Đinh Mậu nhíu mày, chỉ Tô Điềm Điềm hỏi.
Là đội trưởng trạm thanh niên trí thức, thể can thiệp, bây giờ là lúc cần hỏi rõ đầu đuôi sự việc.
Tô Nam bên cạnh Đinh Mậu, hai tay đút túi, lạnh lùng quan sát. Nghe đến khoản tiền hai trăm tệ, cô đoán phần nào bộ câu chuyện.
Chẳng trách dịp Tết về Thượng Hải, nhà Tô Điềm Điềm mới cưới vợ cho . Hóa tiền đó là từ đây mà . Không bố Tô Điềm Điềm rằng chỉ vì hai trăm tệ, con gái họ sắp gả cho một kẻ điên .
Tô Điềm Điềm cướp tiền thành nghĩ cách nhận sính lễ ? Còn cố ý chọn một gia đình chỉ già và kẻ điên, chắc là nghĩ họ dễ bắt nạt?
Tô Điềm Điềm quên mất, ngay cả thỏ dồn đường cùng cũng sẽ cắn , huống chi là những kẻ còn gì để mất?
Hai trăm tệ là tiền nhỏ, với gia đình Lý Xuân Quyên, đó lẽ là bộ tài sản của họ. Bây giờ Tô Điềm Điềm nhận tiền mà đúng lời hứa, đương nhiên họ sẽ tìm cô để đòi công bằng.