Lúc , phía cô xuất hiện một đôi giày da.
Tô Nam cố gắng nén cơn choáng váng, từ từ ngẩng đầu lên, chớp mắt vài để rõ mặt. Khi nhận đó là ai, nước mắt cô còn kìm nữa, lăn dài má, rơi xuống tay.
Những giọt nước mắt nóng hổi như đang khắc sâu trái tim cô.
Gió đêm lạnh lẽo hơn bao giờ hết, thổi qua khiến khỏi rùng .
Tô Nam mơ màng tựa lưng rộng lớn của Chu Nhượng. Mùi hương quen thuộc của xâm chiếm thế giới của cô một cách bá đạo.
“Nhượng Nhượng...”
Tiếng thì thầm vô thức của phụ nữ vang lên bên tai Chu Nhượng, kèm theo thở ấm áp phả lên cổ , khiến khựng giữa bước chân.
đợi mãi cũng thêm lời nào khác.
Chu Nhượng hít một sâu, cố gắng trấn tĩnh cảm xúc phức tạp trong lòng, tiếp tục bước .
Khi trở cửa nhà hàng, mới dừng .
Những khác đang đợi xe, khi thấy Chu Nhượng cõng Tô Nam , ai nấy đều sửng sốt. Một im lặng cúi đầu, ngẫm nghĩ "quả nhiên là ", trong khi những khác thì kinh ngạc tin mắt .
Hai quen từ khi nào?
rõ ràng ngoài trong cuộc, ai thể trả lời câu hỏi đó.
Khi còn đang ngỡ ngàng, quản lý nhà hàng Nam Chu bước lên, gọi một tiếng "ông chủ" và đưa cho một chai canh giải rượu nóng.
Ông chủ? Hóa ông chủ của nhà hàng Nam Chu chính là Chu Nhượng? Có vẻ như vị đại gia mới nổi ở Kinh thành quả thật kín tiếng.
Chu Nhượng quan tâm đến ánh mắt xung quanh. Sau khi đặt Tô Nam xuống, liền ôm cô lòng, kéo cửa xe gần đó đặt cô và chai canh giải rượu ghế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-423-d.html.]
"Hôm nay xảy chuyện gì, mong giữ bí mật. Cảm ơn." Chu Nhượng khẽ gật đầu chào , đó ghế lái và lái xe rời .
Nếu lúc Tô Nam còn tỉnh táo, cô nhất định sẽ nhảy xuống xe mà hét lên: "Không lái xe khi uống rượu!"
(Cô tra cứu và rằng thời điểm đó, lái xe khi uống rượu coi là tội phạm, nhưng bất kể thời gian nào cũng nên lái xe khi uống rượu. Hãy yêu thương cuộc sống, tránh xa việc lái xe khi say rượu!)
•
•
Một ngôi nhà biệt lập mới xây tại trung tâm Kinh thành. Chiếc xe ô tô nhỏ chạy sân, Chu Nhượng xuống xe, mở cửa và bế Tô Nam đang say ngủ.
Có lẽ vì động tĩnh mà Tô Nam nhíu mày, đôi má ửng hồng áp chặt cằm của .
Thấy cô vẫn ngủ say, Chu Nhượng khẽ thở phào, cầm lấy chai canh giải rượu rơi sàn xe, chỉnh tư thế bế cô để tránh cô ngã, đó bước nhà.
Sau khi mở cửa và bước trong nhà, kịp bật đèn thì cô nhóc trong lòng bỗng nhiên mở mắt, nhõng nhẽo đòi tự .
Vừa đặt cô xuống, cô loạng choạng vài bước thì ngã xuống sàn, ngay cửa.
Chu Nhượng định đưa tay kéo cô lên, nhưng cô hất tay . Dưới ánh trăng, thấy cô bĩu môi, như sắp .
"Nghe lời, dậy ghế, uống chút canh giải rượu hãy ngủ ?"
Lời dỗ dành dịu dàng như thôi miên, Tô Nam giơ tay , điệu bộ nhõng nhẽo đỡ cô.
Chu Nhượng chẳng thể nào từ chối cô. Khi nắm tay cô, bất ngờ kéo mạnh một cái, mất đà ngã nhào lên cô.
"Em đau ? Không chứ?" Anh theo phản xạ kiểm tra cô, thấy cô vẻ gì là đau, chỉ ngơ ngác , mới thở phào nhẹ nhõm.
vẫn kìm cơn tức, giọng cao lên trách móc: "Em nguy hiểm lắm ? Lỡ thương thì ..."