Lời còn dứt, một cảm giác ấm áp nơi môi khiến nghẹn lời.
"Nhượng Nhượng, đừng mắng em nữa ? Mai em còn ở tiệm ảnh, cần ngủ sớm." Tô Nam nửa tỉnh nửa mê, mặt đỏ bừng, miệng lẩm bẩm những điều lẽ ngay chính cô cũng rõ.
Nghe , mắt Chu Nhượng đỏ lên, giọng khàn khàn: "Vậy sáng mai bánh bao thịt cho em nhé?"
"Hehe." Tô Nam khẽ , cái đầu nhỏ gật gù vài , vẻ hài lòng với đề nghị .
Chẳng bao lâu , cô chu môi nũng: " giờ em buồn ngủ chút nào. Em thể ngủ muộn hơn ?"
"Ừ, thì muộn chút cũng ." Chu Nhượng nhẹ nhàng đáp, khóe môi cong lên một nụ mà ngay cả bản cũng nhận .
Bàn tay chống xuống sàn gỗ lạnh lẽo, cảm giác giá lạnh đó kéo về với thực tại.
"Hừ." Một tiếng tự giễu vang lên trong đầu . Anh siết chặt nắm tay thả , bế cô dậy khỏi sàn nhà lạnh lẽo và bật đèn lên.
Ánh sáng đột ngột khiến Tô Nam theo phản xạ rúc đầu lòng , mãi đến khi quen dần mới ngẩng đầu lên, lẩm bẩm: "Đèn nhà khi nào sáng thế nhỉ?"
Chu Nhượng đáp , đặt cô xuống ghế sofa.
"Uống canh giải rượu , uống xong sẽ tỉnh táo hơn." Chu Nhượng đưa bát canh còn ấm lên miệng cô, giọng lạnh lùng.
Tô Nam chớp chớp đôi mắt to, rời mắt khỏi . Miệng cô chỉ cần mở là thể uống, nhưng cô vẫn bất động.
Hai im lặng đối diện .
Một lúc , cô lầm bầm trong sự ấm ức: "Nhìn thấy ngon ."
"Lúc em uống cạn ly rượu , thấy em kêu ngon mà uống." Chu Nhượng dễ lay chuyển, dùng miệng bát ép cô mở miệng để đổ canh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-424-d.html.]
Anh tưởng Tô Nam sẽ nổi giận hất đổ bát canh, nhưng ngờ cô ngoan ngoãn há miệng uống sạch từng ngụm, để sót một giọt nào.
"Uống xong thì ngủ, phòng ở lầu." Chu Nhượng xoay định mang chai canh bếp, nhưng hai bước, cô vòng tay qua cổ kéo , suýt ngã.
"Tô Nam!" Chu Nhượng chịu nổi nữa, đầu định dạy dỗ cô.
, cô ôm lấy cổ, đôi chân dài thon thả quấn quanh eo , môi cô hôn lấy, cô quyết buông, lưỡi cô cuốn lấy lưỡi .
Mùi canh giải rượu tràn ngập trong miệng .
Quả thật đúng như lời cô ... chẳng ngon chút nào.
Chiếc chai rơi xuống đất, phát tiếng "bịch" trong gian yên tĩnh của phòng khách, nhưng ngay đó là những tiếng thở gấp, ngày một rõ ràng hơn, xâm chiếm giác quan của .
Chu Nhượng siết chặt vòng eo thon gọn của cô. Lúc mới nhận cô tự cởi áo khoác ngoài, chỉ còn mặc chiếc váy len đen bó sát bên trong.
Trong khi hôn, liếc mắt xuống, thứ đập mắt là đôi gò bồng đảo căng tràn từng nhịp thở đều đặn. Không hoa mắt , nhưng dường như chúng còn lớn hơn .
Tô Nam thấy Chu Nhượng tập trung, nên dùng đôi tay mềm mại giữ chặt mặt , hôn càng mãnh liệt hơn.
Cảm nhận sự cuồng nhiệt của cô, Chu Nhượng quên hết những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Anh còn bận tâm liệu hành động tính là lợi dụng , lập tức đảo ngược thế cục, đè cô xuống ghế sofa.
Hai bàn tay vuốt ve từ eo cô xuống, nhẹ nhàng nâng làn váy lên, kéo đến tận hông cô.
Tô Nam quét nhẹ đôi giày cao gót lên lưng , giọng khẩn thiết: "Anh thể nhanh một chút ?"
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi lên hai đang quấn quýt lấy , phủ lên họ một lớp ánh bạc lãng mạn.