“Anh gì thế? Thả em . Em bao giờ ở bên kẻ phản bội, cút .” Tô Nam vùng vẫy kịch liệt, suýt nữa còn định cắn .
“Anh phản bội, cũng con.” Chu Nhượng nhanh tay nắm lấy cằm Tô Nam, ngăn chặn việc cô thể cắn xé tay thành từng mảnh.
Cùng lúc đó, to rõ ràng, giải thích tội danh oan ức mà gánh suốt hơn một năm qua.
“Hả?” Tô Nam khựng , uất hận trong lòng như mắc kẹt, thể trút cũng thể nuốt xuống, khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Đôi mắt đỏ hoe cuối cùng cũng trào những giọt nước mắt tủi .
Chu Nhượng vội vàng kéo cô lòng, bất lực thở dài.
Anh còn kịp than thở, cô .
“Em ai thai với ?” Chu Nhượng tham lam ôm cô lòng, như đây, liên tục vuốt ve mái tóc cô, vỗ nhẹ lưng cô, giọng khàn khàn, mắt cũng đỏ lên vài phần.
Tô Nam cuối cùng cũng ý thức điều gì, tay ôm chặt lấy eo , nước mắt rơi lã chã, nghẹn ngào : “Tần Tư Hàm, khi đột ngột biến mất, cô mang giấy khám thai và ảnh chụp chung của hai đến Phố Ngô Đồng tìm em.”
Nói vài câu, cô ngắt quãng vì tiếng nức nở dứt.
Chu Nhượng nhắm mắt , nhịn mà trách móc: “Cô gì thì là ? Trong lòng em, đáng tin tưởng đến ?”
Tô Nam lập tức càng cảm thấy tủi hơn, bĩu môi, đẩy một chút phản bác: “Vậy tại đột ngột lạnh nhạt với em, một lời mà bỏ ? Anh em lo lắng đến mức nào ?”
“Không tìm , đương nhiên em sẽ nghĩ linh tinh. Lại đúng lúc cô đến tìm em thời điểm đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-428-d.html.]
Nói đến đây, giọng Tô Nam nhỏ dần. Giờ nghĩ , đúng là cô chỉ một phía từ Tần Tư Hàm mà vội quy kết Chu Nhượng là kẻ tồi tệ.
Điều quả thật công bằng với cả hai và mối quan hệ của họ.
mà...
“Thế còn em trong lòng là gì? Chuyện gì xảy cũng cho em , giấu giếm em, đột nhiên biến mất mấy tháng trời.” Tô Nam lau nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vì mà đỏ bừng.
“Em luôn là quan trọng nhất trong lòng .”
Chu Nhượng xót xa lau những giọt lệ nơi khóe mắt cô, khi nuốt khan vài , chuẩn tinh thần mới chậm rãi giải thích: “Tô Nam, sớm cho em tất cả chuyện. May mắn là bây giờ vẫn quá muộn.”
“Còn việc Tần Tư Hàm mang thai con của ai, , nhưng chắc chắn của . Anh cũng cô phát điên gì mà đến tìm em.”
“Lần đầu tiên chúng gặp là ở chợ đen, chắc em cũng đoán gì, những chuyện đó thể phơi bày ngoài ánh sáng.”
“Anh dấn con đường là năm đầu tiên khi xuất ngũ. Lúc đó đến thăm một đội trưởng cũ về quê sớm vì thương, và tình cờ chứng kiến một chuyện ở nhà .”
Nói đến đây, Chu Nhượng từ từ cúi đầu xuống, dường như điều gì khó , nhưng hít sâu vài , vẫn tiếp tục kể: “Tay của đội trưởng mất trong một buổi huấn luyện, khi cố gắng cứu một tân binh phạm trong thao tác.”
“Anh phong tặng quân công, xuất ngũ vẻ vang, lẽ tôn trọng. thực tế thì tàn nhẫn. Không chỉ hàng xóm láng giềng, mà ngay cả bố cũng ghét bỏ vì là tàn tật, còn khả năng lao động. Có những ngày chẳng nổi một bữa cơm no.”
Nghe thấy sự tức giận và nghẹn ngào trong giọng của Chu Nhượng, Tô Nam kìm , nhẹ nhàng vỗ về lưng , lên tiếng an ủi: “Trong tình cảnh đó, chỉ cần tiền trợ cấp cũng đủ để sống mà? Sao thể rơi cảnh như ?”
Tô Nam dám tưởng tượng, ngoài ánh mắt của , cuộc sống của đội trưởng mà Chu Nhượng kể sẽ khó khăn đến nhường nào.