"Đội trưởng là một hiếu thảo, vui vẻ và bụng. Vừa nhận tiền trợ cấp, gửi ngay về cho cha . ai ngờ, cha lập tức đưa tiền đó cho trai xây nhà mới."
"Đến khi về quê, thì chỉ thể ở trong ngôi nhà cũ kỹ rách nát."
Nghe đến đây, dù chỉ là ngoài, Tô Nam cũng kiềm cơn giận: "Sao thể như ? Không sợ trời phạt ?"
Chu Nhượng khổ, hít sâu một : "Về , mới những chuyện như thế phổ biến. Anh giúp đỡ, nhưng chỉ giúp nhất thời, thể giúp cả đời."
"Tình cờ, nhận tiềm năng to lớn và cơ hội kinh doanh trong chợ đen, kiếm một ít tiền. Vì kéo họ cùng, nghĩ rằng tiền ít nhất cũng thể cải thiện điều kiện sống, ăn no mặc ấm là đủ."
"Không ngờ, đều thông minh và năng động, thế nên lâu đội ngũ của bọn ngày càng lớn mạnh, thu thập càng ngày càng nhiều hàng hóa."
"Thêm đó, vài mối quan hệ, nên một thời gian, bọn gần như nắm hết phần lớn thị trường phía nam Thượng Hải và các thành phố lân cận."
"Thời gian đó, Thượng Hải một kẻ côn đồ địa phương, chuyên tranh giành ăn với bọn . Nhiều chịu nhịn, nhưng một em chịu nổi, đánh của ."
"Chưa đầy mấy ngày , bên bọn ... bắt một loạt."
Tô Nam đang chăm chú lắng , bỗng chốc con ngươi co , lo lắng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Chu Nhượng.
"Anh , nhưng để tránh rắc rối và một chuyện khác, mới về quê." Chu Nhượng vuốt ve má Tô Nam, cố nở nụ nhẹ, nhưng thể xua tan nỗi lo trong lòng cô, ngược còn khiến cô thêm phần âu sầu.
"Ở huyện Tang An lâu, Trịnh Quang Minh tìm đến , khuyên nhủ vài câu..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-429-d.html.]
"Sau khi quyết định bắt đầu từ đầu, vài theo đến khu vực gần thành phố Huy Bình. Mọi việc đều thuận lợi, thậm chí kiếm nhiều hơn , nhưng ngờ vẫn còn sơ sót."
"Hôm đó lạnh nhạt với em là vì thương, trúng đạn. Anh sợ em phát hiện, cũng sợ em cuốn chuyện , nên mới ."
Chu Nhượng cúi đầu, dám mắt Tô Nam, cuối cùng nhắm chặt mắt, một hết chuyện: "Vì vụ , Trịnh Quang Minh bắt ở Thượng Hải. Anh vội vàng trở về, định khi đến nơi sẽ báo tin cho em, ngờ xuống tàu hỏa bắt ngay, mãi đến mùa đông mới thả ."
"Vết thương của thế nào ?" Tô Nam chẳng quan tâm đến những điều khác, cô chỉ .
Chu Nhượng khẽ lắc đầu, thì thầm: "Anh uống nước của em ."
Nghe thế, Tô Nam còn gì hiểu nữa, nhận về khả năng siêu phàm khác của cô ngoài "di chuyển tức thời". Cô bỗng cảm thấy ngại ngùng.
"Lần ở Bắc Kinh, cũng vì uống hoa của em mà mới em sống ngay cạnh nhà ông ngoại ."
Nghe , Tô Nam ngạc nhiên mở to mắt. Nhớ uống canh trong vườn nhà ông Tống, cô thấy tiếng ho, giờ mới nhận đó chính là Chu Nhượng.
"Anh là cháu ngoại của ông Tống?"
Thấy Chu Nhượng do dự mà gật đầu, Tô Nam khỏi cảm thán thế giới đúng là quá nhỏ.
"Nam Nam, một kẻ đầy tội như , em còn cần ?" Chu Nhượng khẽ khổ, đặt trán lên trán cô, giọng đầy sự tự ti.
Sự cẩn trọng của khiến lòng Tô Nam trào dâng một cảm giác đau xót khó tả. Cô đưa tay nâng mặt lên, buộc thẳng , kiên định : "Sao tự ti như ? Em thấy nhiều cho họ và cho chính , thật đáng ngưỡng mộ."