Tô Nam thực sự ngờ rằng sẽ gặp khó khăn ở khâu . thứ chuẩn sẵn sàng, chỉ còn chờ nhân viên, cô thể từ bỏ, để công sức mấy ngày qua trôi sông trôi bể .
Tô Nam và Phùng Mộng quầy thu ngân của cửa hàng mới, chống cằm, buồn chán về phía cửa bên , hy vọng đến phỏng vấn.
Quảng cáo tuyển dụng dán ngoài ba ngày , nhưng đến là mấy cô bác tứ tuần, hoặc những chị gái kỳ lạ đến nỗi tiếng phổ thông, cả hai khỏi á khẩu.
Những hiểu nội dung tuyển dụng ?
lúc , từ cửa hàng thò một cái đầu nhỏ. Khi thấy Tô Nam, ánh mắt cô gái sáng lên, lập tức lao đến vui mừng : "Wow, đúng là chị thật ? Em là fan của chị!"
Bị khác bất ngờ nắm lấy tay, Tô Nam theo phản xạ rút tay về, ngượng ngùng: "Chào em, chào em."
Cô gái nhỏ trông trắng trẻo, hai b.í.m tóc buông xuống ngực, trông hoạt bát, đáng yêu, quả thật là một mỹ nhân thanh tú, nhưng ánh mắt cô Tô Nam phần quá mức nóng bỏng.
Dùng lời của thời hiện đại, cô gái chẳng là "fan cuồng" của Tô Nam ?
"Chị Tô Nam, em thấy quảng cáo tuyển dụng ở cửa, đó chị sẽ đích phỏng vấn. Ban đầu em còn nghĩ là giả, ngờ chị thật sự ở đây."
Cô gái chớp mắt Tô Nam, như thể chỉ cần cô chớp mắt một cái, mặt sẽ biến mất .
Tô Nam thẳng dậy, nở một nụ , thử hỏi: "Vậy em đến để phỏng vấn ?"
Vừa dứt lời, cô gái nhỏ vội vàng gật đầu, khẽ ho một tiếng tự giới thiệu: "Em tên là Điền Tiểu Noãn, năm nay 19 tuổi, em nghĩ rằng tất cả các yêu cầu trong quảng cáo tuyển dụng em đều phù hợp."
"Năm ngoái em nghiệp cấp ba, đỗ đại học, hiện đang thất nghiệp ở nhà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-432-d.html.]
Nghe , Tô Nam và Phùng Mộng , hẹn mà gật đầu. Quả thật, tất cả các điều kiện của Điền Tiểu Noãn đều phù hợp.
Hai định mở lời bảo cô đưa thông tin cá nhân và giấy tờ liên quan thì Điền Tiểu Noãn đột nhiên hỏi: "Chị Tô Nam, chị sẽ luôn ở đây chứ?"
Ánh mắt và giọng đầy mong chờ, cô Tô Nam đầy hi vọng.
"Không, chị Tô Nam còn công việc khác nên thể lúc nào cũng ở đây. nếu thời gian, chị sẽ ghé qua xem." Phùng Mộng Tô Nam trả lời.
"Sao ạ?" Biểu cảm của Điền Tiểu Noãn lập tức xụ xuống, cô thở dài thất vọng, lẩm bẩm: "Em còn tưởng ngày nào cũng gặp chị."
"Nếu em ứng tuyển chỉ để việc với chị Tô Nam, thì nên suy nghĩ kỹ nhé." Phùng Mộng nhắc nhở.
"Chị tặng em một món quà nhỏ, cảm ơn em vì yêu thích chị." Tô Nam dậy, lấy một chiếc túi nhỏ từ chiếc bàn tròn bên cạnh, đưa cho Điền Tiểu Noãn.
Cô gái nhỏ bất ngờ và cảm động, hai tay đón lấy chiếc túi, đó như quyết định xong điều gì đó, cô gật đầu mạnh, : "Em quyết định , nếu nhận em, em sẽ việc chăm chỉ, giúp chị Tô Nam kiếm thật nhiều tiền!"
Tô Nam nhịn bật sự đáng yêu của cô , vỗ vai cô gái, : "Nếu em việc chăm chỉ, chỉ giúp chị kiếm tiền, mà còn giúp chính kiếm nhiều tiền."
" , cửa hàng của chúng chỉ lương cao, mà hoa hồng cũng cao." Phùng Mộng che miệng .
"Hoa hồng là gì ạ?" Điền Tiểu Noãn ngơ ngác Tô Nam, Phùng Mộng.
"Tiền hoa hồng nghĩa là, chỉ cần qua sự giới thiệu của em mà khách hàng mua sản phẩm, em sẽ nhận 5 xu tiền thưởng, và tiền sẽ phát chung với lương cơ bản cuối tháng." Phùng Mộng kiên nhẫn giải thích.