Cảm nhận một bàn tay nhỏ bé ấm áp từ trong chăn thò , chầm chậm mò đến chạm eo , Chu Nhượng khỏi run rẩy, thở nóng bỏng phả lên đỉnh đầu cô.
Chiếc quần lót cotton dường như quá nhỏ, bó chặt eo , khiến Tô Nam cố gắng một lúc mới thể chạm .
Trong bóng tối, khi thể thấy gì, các giác quan khác của con tự động trở nên nhạy bén hơn.
Cuối cùng, Tô Nam cũng thể phân biệt là đau đớn hạnh phúc. Từ đến sấp, từ sấp đến quỳ, từ quỳ đến , cô đắm chìm trong trận chiến mà chính khơi mào, thể rút .
Cổ họng khô khốc, cô nổi nữa, chỉ vỗ vỗ Chu Nhượng đang ở , hy vọng sẽ cho cô một ngụm nước.
ngay giây tiếp theo, cúi xuống hôn cô, bế cô lên, đưa tay bật đèn và sải bước về phía cửa phòng, tiến đến phòng khách để lấy nước.
Tô Nam thề rằng nếu sẽ bế cô ngoài như để uống nước, cô thà khô khát giường còn hơn.
Trong khi di chuyển, mày Tô Nam ngừng nhíu , cổ theo phản xạ ngửa , miệng kiềm phát những tiếng rên rỉ vụn vỡ. Ngón chân cô bấu chặt eo thon mạnh mẽ của , lúc lên lúc xuống, chìm chìm nổi nổi.
Vị ngọt thanh của nước đường trôi qua cổ họng khiến tinh thần cô tỉnh táo hẳn. Cô tham lam uống từng ngụm nước trong cốc thủy tinh, tay thì ôm chặt lấy cổ Chu Nhượng.
Khi uống xong, Tô Nam vô thức sang bên cạnh, thấy tấm gương mà cô để ở phòng khách.
Ánh sáng ấm áp hắt từ phòng ngủ giúp cô rõ hình ảnh trong gương: hai yêu quấn quýt lấy , rời , đang thực hiện điều mật nhất đời.
Hai gò má của Tô Nam đỏ ửng, cô hổ rúc đầu bờ vai rộng của Chu Nhượng, dám nữa.
Chu Nhượng cũng nhận điều đó, khẽ hôn lên gáy cô, mỉm , bế cô trở phòng ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-435-d.html.]
•
•
Một tia nắng xuyên qua khe hở của tấm rèm kéo kỹ, chiếu xuống cuối giường, một đôi chân trắng nõn khẽ rụt trong chăn khi cảm nhận ánh sáng. ánh nắng ấm áp chạm vết hồng nhạt làn da trắng ngần.
Gần đến trưa, Tô Nam mới lơ mơ tỉnh dậy. Theo thói quen, cô rúc lòng bên cạnh nhưng chẳng thấy ai.
"Chu Nhượng." Giọng cô khẽ khàng, khàn khàn, rằng âm lượng nhỏ như sẽ thể vọng ngoài, cô tự dậy.
Cúi đầu xuống, Tô Nam thấy những vết đỏ hằn đầy cơ thể . Cô kéo chăn xuống , khỏi mỉm bất đắc dĩ, thầm nghĩ: " là cắn như chó thật."
Ngồi ngây một lúc, cô chống tay xuống giường, chậm rãi dậy. Mất một lúc lâu, cô mới lảo đảo về phía tủ quần áo.
Sau khi đồ, cô khỏi phòng, loanh quanh một vòng nhưng thấy Chu Nhượng , đoán rằng ngoài mua bữa sáng, nên thu ánh mắt, thì suýt va tấm gương.
Nhớ cảnh tượng tối qua thấy trong gương, cô khẽ ho một tiếng, sắc mặt tự nhiên, bước nhanh phòng tắm. Vừa đánh răng xong thì thấy tiếng mở cửa ở lối .
Cô ló đầu khỏi cửa, quả nhiên thấy Chu Nhượng đang cầm túi đồ ăn, cúi đầu giày. Anh mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đen và quần đen, trông lạnh lùng bảnh bao.
Tô Nam đến ngây , đó nhanh chóng rụt , tranh thủ lúc phát hiện , rửa mặt tiếp.
"Em dậy khi nào ?" Có lẽ thấy tiếng nước, Chu Nhượng đặt đồ ăn lên bàn bước đến, tựa khung cửa, mỉm dịu dàng hỏi.