Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 442: D

Cập nhật lúc: 2025-07-25 04:11:47
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bữa ăn tiếp tục diễn trong khí tĩnh lặng, tuân theo truyền thống của Trung Quốc, ít ai lên tiếng chuyện khi ăn.

Khi ăn gần xong, Tô Nam lấy túi trang điểm , ghé tai Chu Nhượng khẽ: "Em chỉnh lớp trang điểm một chút."

"Ừ, ." Chu Nhượng gật đầu, ánh mắt dõi theo cô rời khỏi.

Khi Tô Nam , bầu khí bàn bỗng trở nên kỳ lạ.

Trần Gia Linh, nãy giờ gì, dùng khăn lau miệng, lạnh lùng : " thích Tô Nam."

Vương Trường Nguyên ngạc nhiên sang vợ , vì khó để cô khen ai.

Chu Nhượng cũng hiểu điều , liền chút đắc ý, nhướng mày : "Có thích thế nào cũng vô ích, cô là bạn gái ."

Trần Gia Linh chỉ liếc một cái, ánh mắt như : "Trẻ con."

"Anh Nhượng, khi nào định đưa cô về nhà mắt cha ?" Trương Tương chống cằm, tận dụng cơ hội hỏi, tỏ vẻ đầy tò mò, như thể thật sự quan tâm đến tương lai của hai họ.

Trương Tương nhớ rõ, cha của Chu Nhượng từng tuyên bố mặt nhiều rằng ông ưa những cô gái tính cách lả lơi, và diễn viên chính là một trong những kiểu đó.

Nếu Chu Nhượng đưa Tô Nam về nhà, cần ai gì thêm, cha sẽ tự tay phá vỡ mối quan hệ .

Nghĩ đến đây, môi Trương Tương khẽ nhếch lên một nụ khó thấy.

Chu Nhượng kịp trả lời thì Trịnh Quang Minh nhanh miệng đáp: "Cô Tô là sinh viên đại học danh giá, còn đang học, vội gì mà gặp mặt cha chứ?"

"À đúng , suýt nữa quên mất. Năm ngoái khắp Thượng Hải đều đưa tin về việc cô là thủ khoa, ?" Vương Trường Nguyên đan tay bàn, ngạc nhiên .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-442-d.html.]

" thế, thủ khoa, diễn viên nổi tiếng, đại mỹ nhân, còn kiếm tiền giỏi. Nếu vợ tương lai của một trong những điều , cảm tạ trời đất ." Trịnh Quang Minh chép miệng, như thể phiền não.

"Thôi !" Chu Nhượng , chỉ Trịnh Quang Minh khẽ thở dài: "Không dẫn cô về nhà, mà là Nam Nam cứ lảng tránh chuyện , cũng hẳn là lảng tránh."

Nói đến đây, Chu Nhượng nhíu mày, diễn đạt thế nào, cuối cùng đành ngả ghế, giơ tay lên bất lực, trầm ngâm một lúc lâu mới tiếp tục.

"Mỗi nhắc đến chuyện , chỉ mở lời là cô đánh lạc hướng , chuyện bỏ qua. Các xem, tại thế?"

"Vì ? Chắc là do cảm giác mang cho cô đủ." Vương Trường Nguyên cất giọng như một từng trải, liếc Trần Gia Linh, thấy cô vẻ ngăn cản, nên tiếp tục.

"Cậu thường nhắc về gia đình mặt cô ?"

Nghe , Chu Nhượng thoáng ngẩn , cau mày chặt hơn, khẽ : " nhắc, nhưng nhiều."

Vừa dứt lời, Vương Trường Nguyên vỗ tay một cái, : "Thế thì đúng . Cậu chẳng bao giờ nhắc gì đến gia đình , cô về mắt chứ?"

"Vì ? Gặp chẳng sẽ gia đình thế nào ?" Chu Nhượng gõ ngón tay lên mặt bàn, tỏ vẻ chăm chú lắng .

Vương Trường Nguyên chỉ mỉm, giữ vẻ thần bí, rõ ràng đang trêu đùa và giữ bí mật.

Tuy nhiên, kịp để Chu Nhượng nổi giận, Trịnh Quang Minh bật dậy, bực tức vỗ cánh tay Vương Trường Nguyên, : "Ông cứ lề mề, nhanh lên, để còn học hỏi nữa."

"Chú mày bạn gái mà học đòi?" Dương Thiên Hà phá lên, kiềm chế , buông lời trêu chọc.

Trịnh Quang Minh uống một ngụm rượu vang, hì hì: "Cậu hiểu . Giờ , nhưng , học để khỏi bỡ ngỡ chứ ."

 

Loading...