Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 448: D

Cập nhật lúc: 2025-07-25 04:13:47
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong ngành ẩm thực, điều tồi tệ nhất chính là khách hàng rằng họ ngộ độc thực phẩm khi ăn. Còn trong ngành mỹ phẩm, điều kinh khủng nhất là khách hàng tố rằng dùng sản phẩm của khiến họ hủy hoại dung nhan.

Những sự cố thể là cú đánh chí mạng với bất kỳ cửa hàng nào, chỉ mất khách hàng cũ mà cơ hội thu hút khách mới cũng gần như bằng .

Nếu chuyện đó thực sự xảy , bồi thường thì bồi thường, cần cải thiện thì cải thiện, và nếu cần, đóng cửa luôn. nếu khách hàng cố tình gây rối để lừa tiền, thì thể cứ thế yên cừu non chờ thịt. Ít nhất Tô Nam sẽ chịu thua như .

Tô Nam bước tới, nắm chặt cổ tay của Phương Kim Phượng, kéo áo tay cô lên. Ngay lập tức, một vết đỏ xuất hiện mắt.

“Trời ơi, cái gì thế ? Dày đặc quá, kinh khủng thật!”

“Sao cả tay cũng ? Nhìn mà buồn nôn.”

“Chẳng bảo dùng phấn nền hỏng mặt ? Sao tay cũng ?”

Một bắt đầu nhận thấy điều gì đó , cố nhón chân để rõ hơn.

Phương Kim Phượng giật mạnh tay khỏi Tô Nam, lập tức kéo áo xuống, gắt gỏng như che giấu: “Cô ? chỉ ăn miếng bánh cũng . Đồ bày để khách ăn ? là keo kiệt.”

Tô Nam bật màn đổ của bà , lạnh lùng : “Không cho bà ăn, chỉ là bà thể giải thích cho tại ngoài mặt, bà cũng mấy vết mẩn đỏ ?”

Nghe , Phương Kim Phượng ấp úng mãi mới : “Tại cái sản phẩm của các tệ quá, dùng xong mới nổi hết lên thế .”

Tô Nam khẩy, khoanh tay: “Vậy chúng bệnh viện nhờ chuyên gia giám định xem vết đỏ do phấn nền của chúng gây là vì lý do khác.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-448-d.html.]

“Đi bệnh viện gì? Mặt hỏng đủ , còn bắt tốn thêm tiền gặp chuyên gia ? khinh! Mau bồi thường cho , còn về nhà nấu cơm, đừng lãng phí thời gian của .”

Phương Kim Phượng quanh thấy đám đông dần im lặng, cảm giác bất an trỗi lên. Thấy đủ xem , bà vội vàng đòi bồi thường, hy vọng lấy tiền chuồn.

liệu Tô Nam để bà toại nguyện? Đương nhiên là .

“Bà yên tâm, chi phí kiểm tra ở bệnh viện chúng sẽ chi trả bộ. Bà lo, đảm bảo tốn đồng nào của bà cả.”

“Hơn nữa, nếu giám định cho thấy là từ sản phẩm của chúng , chỉ bồi thường cho bà mà còn cho tất cả khách hàng từng mua sản phẩm của ‘Rich’.”

“Bà vội gì chứ, về nhà nấu cơm quan trọng bằng chữa vết mẩn đỏ . gọi cảnh sát , họ sẽ chứng, đảm bảo chuyện gì khuất tất.”

Nghe đến cảnh sát, mặt Phương Kim Phượng tái nhợt, lo lắng hiện rõ khuôn mặt. Bà vội vàng : “Cô bồi thường cho hai trăm tệ thôi, thế là xong. cần bệnh viện nữa, phiền lắm. rõ mặt .”

“Phải , hỏng mặt, bà rõ mà.”

Tô Nam dừng vài giây tiếp: “ thể đưa bà hai trăm tệ , đưa là chứng tỏ thừa nhận . Bà cũng cần chỉ hai trăm tệ. Nếu chúng trách nhiệm, một xu cũng thiếu.”

sản phẩm của ‘Rich’ chúng , dám chắc vấn đề gì. Vậy nên chúng đợi cảnh sát tới, cùng bệnh viện tìm hiểu rõ ràng. Ai cũng oan uổng.”

Lời của Tô Nam lập tức nhận sự đồng thuận từ , ai cũng ủng hộ cách .

Chỉ trừ Phương Kim Phượng, lòng rối bời. Nghe thấy nào là cảnh sát, nào là bệnh viện giám định, chân bà bủn rủn, tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trán.

 

Loading...