Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 453: D

Cập nhật lúc: 2025-07-25 04:14:00
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Trời nóng thế , lắp thêm vài cái quạt nữa? Em thấy mấy công nhân đổ mồ hôi nhiều quá.” Tô Nam đầu Chu Nhượng.

Chu Nhượng cũng nhận thấy vấn đề , thì gật đầu, vẫy tay gọi quản lý đến, thì thầm vài câu tai .

Nghe xong, quản lý gật đầu đáp: “ sẽ cho sắp xếp ngay.”

Xưởng là do Chu Nhượng thuê khi mua công ty mỹ phẩm. Toàn bộ nhân viên cũng thuê tạm thời và đào tạo trong hai tuần khi chính thức . Mặc dù phần gấp gáp, nhưng cũng còn cách nào khác.

Chi phí mua bán và đầu tư ban đầu lớn, gần như tiêu sạch bộ vốn lưu động của . Nếu nhanh chóng đưa sản xuất, sẽ tiếp tục chịu lỗ.

May mắn , dù hiện tại hiệu suất việc và sản xuất còn thấp, nhưng thứ cũng dần dần quỹ đạo.

“Rich” của Tô Nam nhận đầy đủ các giấy tờ pháp lý, giờ còn lo nghi ngờ là sản phẩm kém chất lượng. Chỉ cần sản phẩm từ nhà máy thành, cô thể nhanh chóng đưa hàng về bán trong cửa hàng.

Mới đây, cô còn đầu tư mở thêm vài cửa hàng mới tại các khu thương mại nổi lên ở Thượng Hải. Dù vay vốn và mang nợ, cô tin rằng lâu nữa sẽ thu hồi vốn.

Mọi thứ đang tiến triển theo chiều hướng , ví tiền của cô cũng ngày càng đầy lên. Cô càng tiến gần hơn đến cuộc sống sung túc của một quý bà giàu như kiếp .

Tất nhiên, tất cả những điều thể thiếu sự giúp đỡ của Chu Nhượng. Ít nhất, nếu vì cô cần, lẽ mua công ty mỹ phẩm , khiến giờ cũng cạn kiệt vốn.

Tô Nam rằng, công ty mỹ phẩm trong tương lai sẽ mang lợi nhuận nhỏ cho Chu Nhượng. Đây là một vụ ăn lỗ.

Nghĩ đến đây, Tô Nam nghiêng chiếc quạt trong tay, phe phẩy cho Chu Nhượng một chút gió.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-453-d.html.]

Chu Nhượng nhận thấy điều đó, khẽ nhướng mày, khóe môi nở một nụ nhẹ.

Khi hai chuẩn rời buổi tham quan, Tô Nam bất ngờ thấy một bóng hình quen thuộc trong nhóm nữ công nhân, cô vô thức bước đến, vỗ nhẹ vai đó, chắc chắn hỏi: “Tiểu Ngọc?”

Người đang bận rộn sắp xếp đồ đạc, thấy tiếng gọi, ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm ánh mắt của Tô Nam.

“Nam Nam.”

Mọi xung quanh thấy đều ngạc nhiên Tô Nam. Đây chẳng là ngôi nổi tiếng ? Sao cô ở đây? Sao quen đồng nghiệp của họ?

Rõ ràng, ai thể trả lời thắc mắc .

Trong phòng nghỉ, Tô Nam và Lưu Ngọc cạnh , nắm tay ghế sofa, vui vẻ hỏi han tình hình gần đây của đối phương.

“Sao về Thượng Hải mà với ? còn tưởng vẫn ở thôn Tiêu Gia chứ.” Tô Nam nắm c.h.ặ.t t.a.y Lưu Ngọc, hốc mắt khỏi đỏ lên khi gặp bạn lâu ngày gặp.

Nghe , Lưu Ngọc sững một giây, gượng: “ mới về Thượng Hải năm ngoái thôi. Cũng nhờ tài liệu đây đưa, mới thi đỗ Đại học Thượng Hải, dù chỉ đủ điểm, nhưng dù cũng đỗ.”

“Cậu thế là đúng , đó là nhờ sự nỗ lực và ham học của . Vài quyển sách của tính là gì. À đúng , còn Vương thì ?” Tô Nam vội vàng xua tay, nhận công lao .

Nhắc đến Vương Hoằng Chí, hàng mi của Lưu Ngọc khẽ run, cô bất ngờ cúi đầu, im lặng một lúc lâu gì.

Thấy , Tô Nam nhận điều gì đó , cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Cô truy hỏi thêm, chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y Lưu Ngọc hơn, lặng lẽ truyền cho cô sức mạnh.

 

Loading...