Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 458: D

Cập nhật lúc: 2025-07-25 04:14:14
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ban đầu em định nhờ em trông coi, giờ gặp Ngọc Ngọc , thật là tuyệt quá.” Nói xong, Tô Nam đưa tay , nhéo nhẹ má Chu Nhượng, mặt đầy đắc ý.

Tất cả suy nghĩ của Chu Nhượng đều cái nhéo đó tiêu tan. Anh giữ lấy tay cô, bất đắc dĩ : “Được , bảo bối của chúng giỏi nhất.”

Nghe lời khen, Tô Nam nhướn mày, hài lòng tặng cho Chu Nhượng một nụ hôn. khi định rời môi, cô giữ chặt gáy, nụ hôn dịu dàng dần trở nên sâu sắc hơn, đưa cả hai chìm đắm.

Chu Nhượng bế cô lên bàn gỗ, hai tay chống hai bên, càng lúc càng tiến sâu hơn.

Vì Chu Nhượng ít khi việc ở đây nên phòng dù nhưng đồ đạc ít.

Tô Nam hôn đến mức chịu nổi, ngừng né tránh. Không lâu , cô dài bàn việc, Chu Nhượng cũng đè lên cô, tay vuốt ve eo thon.

“Đừng sờ lung tung.” Tô Nam tranh thủ chút trống, nghiêng đầu, thở gấp, hiệu cảnh cáo, vì đôi tay nhỏ của cô thể nào giữ nổi bàn tay nghịch ngợm của .

Trời ơi, thời đại chơi trò “văn phòng play” ! Nếu phát hiện thì cô còn mặt mũi nào nữa?

Lời cảnh cáo như đánh thức con thú săn mồi trong . Chu Nhượng từ từ thu tay , nhưng vẫn giữ c.h.ặ.t c.h.â.n cô, khuôn mặt trai áp sát n.g.ự.c cô, thở dốc một hồi mới bình tĩnh .

Tô Nam nuốt nước bọt, mạnh dạn đề nghị: “Chúng về nhà sớm ?”

Không , nhưng Tô Nam ấn tượng rằng việc kiềm chế như hại cho sức khỏe đàn ông. Cô sẽ thừa nhận rằng đang “ ý đồ”, tuyệt đối .

“Ừm.” Chu Nhượng hôn nhẹ lên môi cô, đó bế cô xuống bàn, cẩn thận chỉnh quần áo cho cô mới nắm tay cô rời .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-458-d.html.]

Hai bên đường trồng những hàng cây bạch dương cao lớn, tạo những bóng râm mát mẻ, xoa dịu phần nào cái nóng gay gắt của thời tiết.

Trên xe, Chu Nhượng và Tô Nam ở hàng ghế . Chu Nhượng cầm quạt tay quạt nhẹ cho Tô Nam, đang đùi . Vì nhà Tô Nam khá xa, mất một quãng thời gian dài lái xe về, hơn nữa cô dậy sớm từ sáng, nên định tranh thủ ngủ bù xe. Nếu ngủ bù bây giờ, lát nữa về nhà còn tập thể dục, thì chẳng thời gian để nghỉ ngơi.

"Nam Nam."

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Tô Nam thấy Chu Nhượng gọi tên , cô mơ màng mở mắt và vô thức đáp: "Sao ?"

"Nhà cũng trồng hai hàng cây bạch dương như thế ." Chu Nhượng cô, từng lời nghiêm túc.

"Ồ, cũng lắm." Tô Nam thấy gì quan trọng nên nhắm mắt .

Một lúc , thấy giọng của Chu Nhượng: "Mẹ mấy hôm nhận nuôi một con mèo trắng, mắt màu xanh da trời. Không em từng là cũng nuôi một con như ?"

"Hả?" Tô Nam thề rằng bao giờ nuôi mèo. Cô là lười biếng, dọn lông mèo, dọn phân, tắm cho mèo... Vì , cô luôn tin rằng mèo nhà khác mới là dễ thương nhất, thích vuốt ve mèo của khác hơn là nuôi mèo của chính .

"Cuối tuần với về nhà , ôm thử con mèo đó." Chu Nhượng vuốt mái tóc dài của Tô Nam, tung một "quả bom" nặng ký.

Chu Nhượng suy nghĩ lâu trong lòng. Theo lời của Vương Trường Nguyên, nhắc đến gia đình nhiều mặt Tô Nam, lẽ cô bắt đầu chút cảm giác gắn bó với nhà . Anh nghĩ thời điểm chín muồi, đến lúc dẫn cô về nhà.

Tô Nam thì chuyện đó! Lòng cô rối như tơ vò, sững sờ một lúc, bật dậy, suýt nữa đụng trần xe. Cô lắp bắp cả buổi mà chẳng gì.

 

Loading...