Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 459: D

Cập nhật lúc: 2025-07-25 04:14:16
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Động tác quá mạnh của cô khiến tài xế suýt nữa mất tay lái.

"Cái đó... Chu Nhượng, liệu quá gấp ? Chúng chuẩn gì cả, mua quà, tay đến nhà thì thật bất lịch sự."

Phải mất một lúc lâu Tô Nam mới câu , nụ gượng gạo khuôn mặt cô trông thật khó coi.

Chu Nhượng lắc đầu, nắm lấy tay cô, dịu dàng : "Đi tay cũng . Bố thiếu thứ gì cả."

"Như ." Tô Nam phản đối ngay lập tức.

"Nếu em mang quà, sẽ sắp xếp hết thứ." Chu Nhượng vỗ nhẹ đầu cô.

Tô Nam cắn môi, cố phản đối: "Không do em tự chuẩn thì thành ý."

Lần , Chu Nhượng đáp mà chỉ cau mày, gương mặt tối sầm, như đang suy nghĩ điều gì đó. Bàn tay đang vuốt tóc cô cũng thu về, lâu , khuôn mặt lộ vẻ buồn bã.

Thấy , Tô Nam cảm thấy điều , vội vàng cúi xuống, nâng mặt lên, sốt sắng hỏi: "Chu Nhượng, thế?"

"Nếu em , thì chúng ." Chu Nhượng ngẩng đầu lên, nở nụ rạng rỡ, còn dấu hiệu của sự thất vọng nãy.

Tô Nam nuốt khan, trái tim đập loạn xạ, đôi mắt tránh né ánh của Chu Nhượng.

"Cuối tuần , dẫn em ăn ngon nhé. Gần nhà mới mở một quán đồ Quảng Đông, em từng thử ." Chu Nhượng kéo cô lên đùi, tiếp tục quạt cho cô. , ánh mắt còn Tô Nam nữa mà hướng ngoài cửa sổ.

Tô Nam mà ngủ nữa. Cô cảm thấy điều gì đó , .

"Chu Nhượng, giận em ?" Tô Nam rụt rè kéo tay áo sơ mi của , nhỏ giọng hỏi, đôi mắt to tròn chăm chú quan sát biểu cảm của , bỏ sót bất cứ sự đổi nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-459-d.html.]

nếu Chu Nhượng cố tình để lộ cảm xúc của , thì thể phát hiện điều gì chứ?

Chỉ thấy lắc đầu, mỉm và tăng lực quạt: "Khi về đến nhà sẽ nóng thế nữa. Anh quạt cho em, em ngủ thêm chút ."

Không ngờ, ngay giây tiếp theo, Tô Nam bĩu môi, ấm ức ôm lấy cổ , kéo cúi xuống gần hơn. Đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt tuôn trào, nhưng cô vẫn cắn chặt môi, để thành tiếng.

"Tô Nam." Sắc mặt Chu Nhượng đổi, ôm chặt cô lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

"Em sợ kết hôn mà thôi. Người vẫn hôn nhân là mồ chôn của tình yêu mà. Hức... Gặp bố là bước đầu tiên dẫn đến hôn nhân. Em sợ, em sẵn sàng." Tô Nam nức nở, bộc lộ suy nghĩ trong lòng .

Chu Nhượng ôm chặt cô, đầu tiên cô thốt hai từ "sợ kết hôn", lập tức hiểu đó ở huyện Tang An, cũng như cô luôn tránh né những chuyện liên quan đến hôn nhân và gặp gia đình.

"Nếu em thực sự kết hôn, thì chúng sẽ kết hôn." Chu Nhượng siết chặt vòng tay ôm cô.

Nghe , Tô Nam sững , vô thức phản đối: " mà yêu đương tính chuyện kết hôn thì đều là lừa đảo."

"..."

Chu Nhượng dở dở thở dài, bất lực : "Vậy Tô Nam, em xem, bây giờ?"

Tô Nam gì, chỉ im lặng vùi đầu n.g.ự.c , thi thoảng nấc lên một cái, chẳng từ lúc nào cô ngủ .

"Anh gì với em bây giờ đây?" Chu Nhượng khẽ thầm thì.

Khi tỉnh dậy nữa, ánh hoàng hôn rực rỡ phủ kín mặt đất, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu trong phòng, tạo nên khung cảnh mơ màng lãng mạn và ấm áp.

 

Loading...