Tô Nam ngây trần nhà, trong đầu ngừng nghĩ về những lời Chu Nhượng xe. Cô cảm thấy vô cùng rối rắm, cuối cùng hạ quyết tâm, tự cổ vũ bản bằng cách gật đầu mạnh.
Sau đó, cô dậy, dép và bước phòng khách.
Chu Nhượng đang sofa xem tài liệu và sách vở. Thấy cô thức dậy, : "Lúc nãy ngoài mua mấy chai sữa em thích, để bàn ."
"Ồ."
Thấy đang bận rộn, Tô Nam mím môi, chậm rãi chạy bàn cầm chai sữa, xuống thảm chân .
mấy giây, cô đá nhẹ mông, nghiêm giọng cảnh cáo: "Sàn nhà lạnh lắm, lên ghế ."
Tô Nam đầu , thấy đống tài liệu sofa Chu Nhượng dọn gọn gàng sang một bên, chừa chỗ trống đủ cho cô .
"Ồ, thôi."
Vui vẻ xuống bên cạnh Chu Nhượng, cô ngoan ngoãn đưa chai sữa cho . Anh rời mắt khỏi tài liệu, chỉ đưa tay mở nắp chai, đưa cho cô.
Tô Nam nhận, mà ngọt ngào nũng: "Chu Nhượng, uống ."
Chu Nhượng từ chối, ngửa đầu uống một ngụm đưa cho cô.
Tô Nam nhận chai sữa, luyến tiếc lượng sữa vơi một nửa. Rõ ràng nhiều sữa lắm, mà chỉ uống một ngụm hết hơn nửa, miệng to thế chứ, hừ.
Thật hối hận vì bảo uống .
Tô Nam nhấp một ngụm nhỏ, sữa dính thành một vòng quanh môi . Cô thè lưỡi liếm, ánh mắt đổ dồn về phía Chu Nhượng, mãi mà thể rời mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-460-d.html.]
Người đàn ông khi nghiêm túc việc là trai nhất, quả thật sai chút nào.
Ánh hoàng hôn dịu dàng dần tắt, màn đêm lặng lẽ bao phủ bầu trời. Sau khi uống hết một chai sữa, Tô Nam cảm thấy chán nản, cô chống cằm Chu Nhượng việc. Ánh mắt cô lướt qua đôi mắt sâu hút, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng đang mím chặt của .
Như thể cảm nhận ánh của Tô Nam, Chu Nhượng ngước lên cô và ngại ngùng : “Đợi một chút nữa, sắp xong , đó ngoài ăn tối nhé.”
Vì nhà Tô Nam bếp nên hai thường ăn ở bên ngoài.
“Không , cứ từ từ, em cũng đói lắm.” Tô Nam hiểu chuyện, vỗ nhẹ vai và dịu dàng an ủi.
Một lúc , Chu Nhượng mới bắt đầu thu dọn tài liệu mặt, dọn : “Xong , chúng ăn thôi.”
Tô Nam, đợi sẵn từ lâu, nắm lấy tay Chu Nhượng. Khi qua, cô nghiêng đầu ngọt ngào: “Cuối tuần thăm mèo con nhé?”
Câu dứt, bầu khí bỗng trở nên tĩnh lặng. Chu Nhượng thẳng đôi mắt đầy nghiêm túc của Tô Nam, cảm giác ấm áp trào dâng khắp cơ thể, tụ nơi trái tim. Anh vươn tay ôm cô lòng, đặt lên môi cô một nụ hôn đầy tình cảm, giọng run rẩy: “Được.”
Hứa thì dễ, nhưng đến khi thực hiện mới khổ sở thế nào.
Tô Nam tựa cửa một tiệm bổ phẩm cao cấp trong trung tâm thương mại, kéo khẩu trang che kín mặt, thậm chí còn che luôn cả mắt để thấy vẻ phấn khích của Chu Nhượng.
Trời ơi, hiện tại cô đang ở trạng thái hối hận hối hận, hai cảm xúc cứ phiên dày vò, như xé cô đôi.
“Nam Nam, cái thì ?” Chu Nhượng cầm một hộp yến sào gói ghém tinh xảo, vẫy tay về phía Tô Nam.
“Em đến ngay đây.” Tô Nam nhanh chóng nở nụ , chạy đến bên cạnh Chu Nhượng, qua thứ cầm gật đầu đồng ý: “Em thấy đấy, mua cái .”
Người bán hàng bên cạnh , nụ mặt càng rạng rỡ hơn.