Chu Hưng Văn vẫn ngẩng lên, chăm chú rửa hành thật nhanh, miệng : "Trẻ con thì cũng chỉ mấy chuyện ăn uống vệ sinh thôi, gì mà giải quyết ."
Tống Uyển Thanh hậm hực thu ánh , lẩm bẩm: "Hừ, ông thì dễ lắm."
" thì gì? Thằng bé con ." Chu Hưng Văn lạnh lùng hừ một tiếng, nghĩ đến con trai mấy ngày về nhà, trong lòng tức, ông còn quản thì tại ông lo?
"Chẳng ai quản cả, tại đưa về? Chẳng là con ông chuyện đó , thật hiểu nổi cả hai bố con ông cứ bắt lo lắng thế ." Tống Uyển Thanh bực bội bẻ mấy lá cải trong tay.
Chị Phương một bên, trộm câu chuyện mà run sợ, đầu dám ngẩng lên, chỉ rụt góc công việc của .
Không bao lâu , tiếng lầu mới dần lắng xuống.
Chiếc ô tô băng qua rừng bạch dương, Tô Nam tò mò áp sát cửa kính bên ghế phụ, ngắm phong cảnh hai bên đường. Thấy các tòa nhà hai bên đều là những căn biệt thự nhỏ, cảm giác ngạc nhiên trong lòng cô càng ngày càng lớn.
Đến khi xe bắt đầu giảm tốc độ, dừng một trạm bảo vệ, Tô Nam mới thu ánh , sang phía ghế lái.
Chỉ thấy một lính trẻ mặc đồng phục tiến đến kiểm tra, thấy gì bất thường thì thẳng , chào một cách dõng dạc: "Chào buổi sáng, Chu thiếu gia, mời qua."
"Cảm ơn, Tiểu Điền." Chu Nhượng đáp lễ, khởi động xe chạy tiếp.
Chu thiếu gia…
Đẳng cấp và nghi thức quá hoành tráng ? Tô Nam còn để ý thấy bên hông lính đeo hàng thật.
"Chu Nhượng, rốt cuộc là thế nào ?" Tô Nam vốn nghĩ Chu Nhượng chỉ là ấm nhà giàu như Thường Diệp Lâm, nhưng hôm nay, thứ dường như phá vỡ nhận thức giờ của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-463-d.html.]
Chu Nhượng chỉ chút tiền, mà hình như gia đình còn chút quyền lực.
"Người thế nào?" Nghe , Chu Nhượng bật , tranh thủ liếc sang cô, mắt cong lên như trăng lưỡi liềm.
Tô Nam những căn biệt thự càng lúc càng lộng lẫy phía , tim đập loạn xạ, khỏi siết chặt túi xách đùi, lo lắng đến mức lắp: "Thì, thì bố , gia đình gì thế?"
"Anh ?" Chu Nhượng chăm chú lái xe, nhíu mày nghi hoặc.
"Đương nhiên là ." Tô Nam giận dữ lườm một cái, hai má phồng lên.
"Ba việc trong chính phủ, là bác sĩ, thì..."
Nói đến đây, Chu Nhượng dường như định thêm gì đó, nhưng đột ngột ngừng . Anh sang , lảng tránh: "Những khác quan trọng, gặp em sẽ ."
"Anh chẳng khác gì ." Tô Nam lẩm bẩm nhỏ một câu, nghĩ thầm rằng lát nữa cứ tùy cơ ứng biến thôi, Chu Nhượng thật là đáng tin.
May mà rằng bố dễ gần, tính tình , sẽ khó , điều cô nhẹ nhõm phần nào.
Chu Nhượng lái xe, cảm thấy như một chuyện gì đó quên với Tô Nam, nhưng nghĩ mãi cũng nhớ , nên quyết định bận tâm nữa.
ngờ rằng, chính chuyện quên đó khiến Tô Nam nổi giận ở nhà họ Chu.
Chiếc xe từ từ dừng một biệt thự. Tô Nam nhanh chóng chỉnh kiểu tóc, hít sâu vài cái để giảm bớt căng thẳng. Khi Chu Nhượng lịch thiệp mở cửa xe giúp, cô bước xuống xe.
Vừa bước xuống, cô thấy hai cặp vợ chồng từ trong sân , họ đều tươi thiện tiến về phía họ. Dẫn đầu là một phụ nữ trung niên mặc chiếc váy dài màu xanh đậm, mái tóc dài mềm mại buông xõa vai, toát lên khí chất của một tri thức, giống như một đóa hoa lan thanh nhã. Tô Nam đoán đây là của Chu Nhượng, vì đường nét khuôn mặt của hai giống .