Những đối diện, như Tống Uyển Thanh, âm thầm trao ánh mắt hài lòng khi thấy cảnh hai mật chăm sóc . Cuối cùng thì Chu Nhượng cũng yêu thương, quan tâm. Đó là điều mà các bậc cha luôn mong đợi: con cái sống hạnh phúc và tự do.
"À, bác ơi, cháu Chu Nhượng là bác nuôi một con mèo trắng?" Sau khi chườm xong, Tô Nam xoa bóp cổ tay mỏi và nhớ điều gì đó, ngước mắt Tống Uyển Thanh, đang bế đứa trẻ.
Ai ngờ, Tống Uyển Thanh tỏ ngơ ngác, mỉm : "Mèo gì cơ? Từ khi em bé, nhà bác dám nuôi mèo chó gì cả."
"Ồ, ." Tô Nam mỉm sang Chu Nhượng, biểu cảm trở nên kỳ lạ.
Chu Nhượng chỉ nhún vai thản nhiên, hối hận vì lừa cô.
Tống Uyển Thanh dường như hiểu điều gì, che miệng với Chu Nhượng: "Con dẫn Tô Nam lên phòng , chuyện riêng một chút. Có lớn ở đây, chắc hai đứa cũng ngại."
"Khi ông ngoại đến, sẽ gọi hai đứa xuống."
Tô Nam định từ chối, nhưng Chu Nhượng kéo tay dậy: "Vậy con đưa cô lên xem phòng nhé."
"Đi ."
Tô Nam còn kịp từ chối thì Chu Nhượng kéo tay dẫn lên lầu. Tiếng giày da gõ đều đặn nền gỗ, Chu Nhượng mở cửa một căn phòng, nhường cho Tô Nam bước , đó cũng bước theo và khóa cửa .
“Anh khóa cửa gì?” Tô Nam thấy tiếng khóa cửa vang lên liền bất ngờ đầu , ngạc nhiên hỏi, định bước tới mở cửa .
Ở nhà bạn trai, phòng riêng, khóa cửa nữa thì dù gì, ngoài cũng sẽ nghĩ rằng chuyện gì xảy . Đây chẳng tự chuốc phiền phức ?
khi Tô Nam kịp chạm tay nắm cửa, một bàn tay nóng hổi chặn lấy tay cô, Chu Nhượng đẩy cô tựa lưng cửa, dồn cô một góc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-469-d.html.]
Tô Nam khỏi trợn tròn mắt, lắp bắp hỏi: “Chu Nhượng, gì ?”
Chu Nhượng cúi đầu, đôi mắt dài và rậm mi của khẽ rung lên, nhưng trả lời, chỉ lặng lẽ cô.
Tô Nam bối rối, tay đẩy nhẹ lồng n.g.ự.c rắn chắc của , hiểu Chu Nhượng đột nhiên . Bị dồn góc thế , tim cô đập loạn xạ, nhưng đây lúc để nghịch ngợm như thế, ở nhà cha đấy, quá mạo hiểm.
Thế nhưng, câu tiếp theo của Chu Nhượng khiến suy nghĩ của cô chững , và cô sững sờ.
"Nam Nam, thể cho thêm chút cảm giác an ?"
m thanh , pha chút tự ti của Chu Nhượng vang lên bên tai Tô Nam. Vừa xong, buông tay cô, đầu tựa vai cô, thở ấm nóng xuyên qua lớp áo mỏng, phả làn da cô, mang theo chút nóng bỏng.
Tô Nam bừng tỉnh, giơ tay ôm lấy Chu Nhượng, nhẹ nhàng vỗ về lưng .
Cảm giác an ...
Dường như mỗi xảy chuyện, cô luôn tin những gì thấy mà bao giờ vững vàng về phía Chu Nhượng. Dù trong lòng đôi chút nghi ngờ, cô vẫn ngầm gắn cho những sự việc đó cái mác "sự thật". Và chính những hành động vô tình tổn thương Chu Nhượng.
"Xin ." Tô Nam thì thầm bên tai Chu Nhượng, giọng nghẹn ngào pha chút nước mắt.
"Về , nhất định... nhất định sẽ luôn tin tưởng vô điều kiện khi sự thật sáng tỏ. Xin , Nhượng Nhượng."
Chu Nhượng ngẩng đầu lên, dịu dàng lau nước mắt khóe mắt cô, kéo cô lòng.
Hai điều chỉnh cảm xúc xong, Chu Nhượng dẫn Tô Nam tham quan phòng ngủ của . Thực cũng chẳng gì đặc biệt vì phòng đơn giản đến mức tối đa. Một chiếc giường lớn đặt ở trung tâm, hai bên bàn đầu giường, một chiếc tủ quần áo và tủ trưng bày mô hình máy bay, xe tăng, trong đó mô hình từ vỏ đạn.