Mỗi mô hình đều sống động, tinh xảo.
"Wow, tuyệt quá!" Tô Nam theo đường viền mô hình qua lớp kính, khỏi trầm trồ ngước lên Chu Nhượng.
"Lúc còn trong quân đội chơi thôi."
Chu Nhượng tuy như gì, nhưng Tô Nam vẫn chút tự hào trong giọng . Cô nhịn bĩu môi sự "lời thành thật" của .
"Dù cũng lợi hại!"
Tô Nam tỏ vẻ ngưỡng mộ, quả thực là kỹ thuật thủ công của quá đỉnh.
Chu Nhượng ôm cô từ phía , hôn lên tai cô, khẽ: "Sau dạy con trai chúng ."
"Nếu là con gái thì ?" Tô Nam cảm thấy nhột nhạt, né tránh nụ hôn của .
"Nếu con gái thích, cũng sẽ dạy." Chu Nhượng xoay Tô Nam , hai đối mặt, mũi khẽ lướt qua má cô.
Tô Nam tựa lưng tủ kính, ánh mắt chạm đôi mắt tràn ngập sự mê hoặc của Chu Nhượng. Cô nuốt nước bọt, vô thức thốt lên: "Anh nghĩ gì thế? Còn kết hôn bàn chuyện sinh con trai, con gái ?"
Nói đến đây, Tô Nam khỏi đỏ mặt.
"Chúng chẳng đang theo đúng trình tự ? Hẹn hò, mắt gia đình, bước tiếp theo chẳng là lấy giấy đăng ký kết hôn ?" Chu Nhượng ép sát thêm chút nữa, khiến cô còn đường lui.
"Ồ, thì em vô tình lên nhầm thuyền cướp biển của ." Tô Nam kéo dài giọng, giả vờ tỉnh ngộ.
Chu Nhượng khẽ trầm, môi lướt nhẹ qua môi cô: " , cô Tô hối hận xuống thuyền ?"
Tô Nam chịu nổi sự dụ dỗ, tay cô vô thức bấu chặt lấy vạt áo sơ mi của , đùa đáp : "Nếu hối hận thì ?"
"Hử?" Chu Nhượng cất tiếng nghi hoặc, bàn tay bắt đầu xuống eo cô.
Không khí trong phòng nóng dần lên.
"Muộn ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-470-d.html.]
Không chờ Tô Nam trả lời, Chu Nhượng cúi xuống, chặn đôi môi đỏ mọng của cô, đồng thời nuốt lấy những tiếng thở dốc rời rạc.
Trong cơn mơ màng, Tô Nam thấy tiếng kéo khóa, lý trí lập tức trở về, cô giữ chặt chiếc khóa váy đang kéo xuống, lắc đầu với Chu Nhượng.
Chu Nhượng giúp cô chỉnh trang phục, gãi gãi đầu ngoan ngoãn mang gương đến bàn cho cô dặm phấn.
"Lần nhớ chọn đúng nơi đúng lúc."
Tô Nam phàn nàn mở túi xách lấy cushion dặm phấn. Nhìn gương thấy ngoài lớp trang điểm trôi chút, dấu đỏ nào, cô thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay chỉ đánh kiểu trang điểm nhẹ nhàng, son môi cũng màu nhạt, thì lộ tẩy .
"Ừ." Chu Nhượng ngoan ngoãn gật đầu, giường Tô Nam giảng bài.
Chẳng mấy chốc, Tô Nam dặm xong, hạ gương xuống, chỉ mặt hỏi Chu Nhượng: "Anh xem, so với lúc nãy khác gì ?"
Chu Nhượng nghiêm túc quan sát một lượt, đó trịnh trọng gật đầu: "Có."
Tô Nam lập tức căng thẳng: "Ở ? Mau chỉ em xem."
Ai ngờ Chu Nhượng nhếch môi : "So với thì hơn nhiều ."
"Anh vấn đề ?" Tô Nam đánh mấy cái, phồng má khó chịu. Cô nghiêm túc hỏi mà trêu đùa bằng câu thả thính sến súa.
"Khụ khụ." Chu Nhượng ho nhẹ, ánh mắt né tránh vì chính cũng thấy ngượng câu , dám thẳng Tô Nam.
"Lần nhớ trả lời cho tử tế." Tô Nam giơ nắm đ.ấ.m nhỏ cảnh cáo.
Chu Nhượng phản đối, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Hai thêm một lúc thì tiếng Tống Uyển Thanh gọi xuống lầu, là ông bà nội, chú lớn và chú ba đến.
Phòng khách vốn rộng rãi giờ chật kín . Trưởng bối ghế, các con cháu phía , ai nấy đều vui vẻ.
Khi Tống Uyển Thanh dẫn Chu Nhượng và Tô Nam xuống lầu, tiếng dịu , tất cả đồng loạt sang Tô Nam - "lạ" trong phòng.