Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 476: D

Cập nhật lúc: 2025-07-25 04:15:01
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Nam đảo mắt, ho nhẹ một tiếng dối: “Chỉ mới nắm tay thôi, bọn con trong sáng mà.”

Xuất từ tương lai, tư tưởng của Tô Nam hiện đại hơn nhiều so với đương thời. Những điều cô cho là bình thường trong tình yêu, thể con mắt của bố là chuyện chấp nhận .

Chưa kể việc những chuyện mặt bố thật sự hổ.

“Thế thì .” Lâm Nguyệt Mai nhẹ nhõm thở phào, tin lời con gái.

“Thế nghề gì? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở ? Mẹ nhé, nếu ở Thượng Hải, thì đồng ý . Con gái lấy chồng xa mấy ai sung sướng .”

Lâm Nguyệt Mai nắm tay Tô Nam, sốt sắng hỏi dồn, mặt càng lúc càng nghiêm trọng.

“Yên tâm , Thượng Hải.” Tô Nam thở phào, đáp: “Anh tên là Chu Nhượng, lớn hơn con hai tuổi, kinh doanh, mở công ty riêng.”

Chưa kịp để hỏi thêm, tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài là giọng của Tô Dương: “Bố ơi, mở cửa cho con.”

“Lại quên mang chìa khóa, cái đồ hậu đậu.” Tô Cường Quốc lẩm bẩm mở cửa.

Tô Dương đeo cặp sách bước , mồ hôi nhễ nhại, định bếp uống nước thì bỗng khựng bởi bầu khí nặng nề trong phòng. Linh cảm chẳng lành, vội : “Chị về ? Em phòng cất cặp , cứ tiếp tục nhé.”

“Đứng ! Bố , Tô Dương chuyện con đang hẹn hò đấy, nó còn gặp yêu của con . Mọi cứ hỏi nó xem, Chu Nhượng trông thế nào, đáng tin .”

Tô Nam như bắt phao cứu sinh, nhanh chóng kéo Tô Dương và đẩy về phía Lâm Nguyệt Mai.

“...”

Tô Dương há hốc mồm chị gái, ngờ cô kéo rắc rối . Cậu mới chỉ gặp rể đúng một , hơn nữa còn dọa là nếu tiết lộ chuyện sẽ chẳng kết cục gì!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-476-d.html.]

Tô Dương cắn răng giữ kín chuyện suốt thời gian qua, mà bây giờ liên lụy. Trời ơi, sinh chỉ để "gánh tội" cho chị ?

“Con gặp khi nào?” Lâm Nguyệt Mai liếc mắt Tô Nam và Tô Dương, giọng điệu đầy nghi ngờ.

Tô Dương co rúm , lí nhí khai: “Là đầu tiên chị về nhà ăn Tết khi xuống nông thôn. Chúng con gặp ở ga tàu, cũng là lái xe đưa chúng con về.”

“Anh cao trai, còn lái xe sang. Nhà chắc chắn điều kiện... À, mà điểm chính là rể với chị, để chị động tay việc gì cả.”

Chưa để kịp phản ứng, Tô Cường Quốc quát: “Cậu gọi ai là rể hả? Chưa cả!”

“Con sai ạ.” Tô Dương cúi đầu, nhỏ giọng nhận .

“Vậy mà mày dám giấu bố ?” Lâm Nguyệt Mai tức giận chọc vai Tô Dương.

“Cũng tại chị cho con . Con dám trái lời chị .” Tô Dương thầm oán trách, đôi mắt tội nghiệp sang chị gái.

Tô Nam ho nhẹ, vỗ vai em trai: “Ngoan, chị sẽ mua tặng em đôi giày thể thao.”

Nghe , đôi mắt Tô Dương lập tức sáng lên. Mọi buồn bực tan biến, nở nụ tươi rói: “Cảm ơn chị! Chị đúng là nhất, nhất đời!”

“Chỉ cái miệng.” Tô Nam khúc khích, xoa đầu em trai.

“Chúng đang chuyện nghiêm túc đấy! Đừng đánh trống lảng.” Lâm Nguyệt Mai đập mạnh xuống bàn, ánh mắt sắc bén hai chị em.

“Vâng.” Tô Nam thu nụ , ngay ngắn, chuẩn tinh thần tiếp tục đối mặt với đợt tra hỏi. Cô sẽ yên tâm nếu hỏi rõ chuyện về Chu Nhượng.

Quả nhiên, một loạt câu hỏi dồn dập tiếp tục đưa , chẳng khác gì tra khảo lý lịch hộ khẩu.

Loading...