“Đó là đất của gia đình, của riêng .” Chu Nhượng thèm , thản nhiên trả lời, ánh mắt vẫn rời khỏi tấm bản đồ.
“Khác gì ?” Dương Thiên Hà nhún vai Trịnh Quang Minh, tỏ vẻ hiểu.
Không giống như Dương Thiên Hà, Trịnh Quang Minh rõ suy tính của Chu Nhượng, giải thích: “Anh Nhượng định mua đất xây nhà tân hôn, tiện thể kiếm ít tiền.”
“Là xây nhà bán ?” Dương Thiên Hà ngay lập tức hiểu , miệng há hốc, đầy vẻ thể tin nổi về phía Chu Nhượng.
Sau khi thấy Trịnh Quang Minh gật đầu, trong đầu bắt đầu suy tính. Làm việc trong cục đất đai, Dương Thiên Hà nhiều thông tin hơn bình thường. Ở Thượng Hải hiện giờ ít mua đất xây nhà, chỉ là kiếm tiền thôi.
cũng chứng kiến khả năng kinh doanh của Chu Nhượng, khác thể nghèo nhưng thì bao giờ. Công ty mà mở ở Bắc Kinh hiện giờ quy mô lớn, phát triển với tốc độ khiến ai cũng nể phục.
Sau một lúc trầm ngâm, Dương Thiên Hà nửa đùa nửa thật hỏi: “Cậu thiếu hợp tác ? cũng kiếm chút tiền bỉm sữa.”
Dạo gần đây, Điền Viên Viên mới phát hiện thai, nên Dương Thiên Hà sắp bố, tất nhiên dành dụm thêm tiền cho con cái.
“Được thôi, giúp giành lấy mảnh đất là .” Chu Nhượng sảng khoái, lập tức đưa điều kiện, dùng bút đỏ chỉ một mảnh đất bản đồ, rạng rỡ.
Dương Thiên Hà và Trịnh Quang Minh theo, khỏi hít một khí lạnh, kinh ngạc : “Có lớn quá ? Mua mảnh thì ít nhất cần tiền thế đấy.”
Dương Thiên Hà dấu một con bằng tay.
“Ừm, đúng là bây giờ đủ tiền, nhưng chẳng thể vay ?” Chu Nhượng đặt bút xuống, cầm ly nước uống một ngụm.
“Đi vay ở ? Ai tiền lớn như cho chúng vay chứ?” Trịnh Quang Minh vội xua tay, khuyên nhủ: “Anh Nhượng, là đổi sang mảnh đất nhỏ hơn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-482-c.html.]
“Không, mảnh là nhất, vì bà xã thích ngắm cảnh sông mà.” Chu Nhượng uống xong, đặt chiếc cốc xuống bàn, phát âm thanh trong trẻo.
“Trời ạ, thế giờ định vay ai đây?” Trịnh Quang Minh bĩu môi, thể tin nổi lý do Chu Nhượng chọn mảnh đất là như .
Nghe thế, Chu Nhượng bí hiểm mỉm , thì thầm hai chữ: “Ngân hàng.”
“ , nơi nhiều tiền nhất là ngân hàng mà.” Dương Thiên Hà vỗ trán, bừng tỉnh ngộ.
“ mà vay ngân hàng thì tài sản thế chấp, thế chấp công ty và tất cả tài sản khác mới vay tiền lớn như thế. Nếu cuối cùng kiếm lời , chẳng sẽ mất sạch ?”
Trịnh Quang Minh bắt đầu chần chừ, dù gì công ty phát triển như bây giờ cũng một phần công sức của . Nhìn nó lớn lên như đứa con của , nếu vì mua đất mà phá sản thì cũng chẳng thiết sống nữa.
“Cậu tin ?” Chu Nhượng chống hai tay lên bàn, ánh mắt sắc bén thẳng Trịnh Quang Minh.
“Anh…” Trịnh Quang Minh nuốt nước bọt, chân mày nhíu chặt, nên trả lời thế nào, tim đập loạn xạ như thể mở miệng là trái tim sẽ nhảy ngoài mất.
"Em tin tưởng ."
Sau một lúc trầm ngâm, Trịnh Quang Minh gật đầu chắc nịch. Anh theo "Anh Nhượng" nhiều năm, và từng thua cuộc nào, nên vẫn lưng Chu Nhượng, ủng hộ quyết định của .
"Ừ." Chu Nhượng bước tới vỗ nhẹ vai Trịnh Quang Minh, tất cả trong sự im lặng hiểu ý.
" cũng tin tưởng, cho một chân với." Dương Thiên Hà bước tới, khoác vai hai , mỉm .