Có vẻ cô gái bạn trai nhưng vẫn hẹn hò với Thường Diệp Lâm. Tô Nam tự chủ liếc cô gái mặc váy trắng, đang núp cột ngoài cửa. Mái tóc đen dài, gương mặt thanh tú, kiểu "tình đầu" mà nhiều đàn ông thích.
Lúc , cô gái rụt rè về phía họ, đôi mắt to long lanh như chú nai con, chỉ rõ hai chữ "vô tội".
Tô Nam hiểu cảm giác cô gái đậm chất " xanh" (bạch liên hoa), cả cô nổi da gà.
"Cậu định giải quyết thế nào? dính líu đến nhà hàng ." Tô Nam liếc Thường Diệp Lâm.
" , cô cứ gọi cảnh sát, để bọn họ bắt . Hôm nay nhất định sẽ cho chúng ăn cơm tù." Thường Diệp Lâm sờ môi , tức tối .
"Bọn họ gọi cảnh sát kìa, đại ca." Một tên đàn em của Trần Nguyên Lượng , sợ hãi thì thầm.
"Sợ cái gì, mau về gọi ! Hôm nay tao sẽ dạy cho chúng một bài học." Trần Nguyên Lượng đập mạnh đầu tên đàn em, bảo chạy ngoài gọi .
ngay khi nhấc chân, chặn .
"Đứng , đợi cảnh sát đến hãy ."
Chu Nhượng bước lên, đẩy gã ghế trong phòng. Sau đó, lượt lôi từng bên ngoài . Đến lượt cô gái mặc váy trắng, chỉ liếc mắt, cô ngoan ngoãn bước phòng.
"Anh rõ lời ? Anh tin , thể khiến sống yên ở nơi !" Trần Nguyên Lượng ép ghế, vẫn ngoan cố đe dọa, mong rằng đối phương sẽ điều mà thả họ .
"Mày tưởng tao sợ mày ?" Thường Diệp Lâm khẩy, nhưng cú đó khiến vết thương đau nhói, khiến nhăn nhó.
"Anh Diệp Lâm, chứ?" Cô gái mặc váy trắng rụt rè bước tới, lo lắng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-488-c.html.]
Chưa kịp trả lời, Trần Nguyên Lượng giận dữ hét lên: "Ôn Thục, mày gì đấy? Quan tâm nó cái gì, tao cũng thương đây !"
Cô gái tên Ôn Thục dường như dọa sợ, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài xuống má, khiến Tô Nam ngơ ngác. Cô nghĩ bụng, khả năng của cô gái đúng là tầm thường, chỉ trong chớp mắt thể bật mà cần chuẩn .
là cao thủ.
"Ôn Thục, đừng nữa, lớn tiếng , xin em." Trần Nguyên Lượng dậy định tiến tới an ủi Ôn Thục, nhưng chạm ánh mắt lạnh lùng của Chu Nhượng, lập tức chỗ cũ, dám cử động.
"..." Tô Nam khẽ nhếch môi, cảm thấy tình huống mặt thật kỳ quặc và nực .
"Chị , chị thể bỏ qua cho Lượng ? Họ chỉ hiểu lầm mối quan hệ giữa em và Diệl Lâm mới đánh thôi, tất cả là của em." Ôn Thục với đôi mắt ướt đẫm ngấn lệ, tỏ vẻ đáng thương Tô Nam, khiến khác khỏi động lòng.
tiếc , Tô Nam vốn dễ mềm lòng, cô cực kỳ ghét kiểu con gái như thế , thể là "giả tạo." Thế nên cô những đồng ý với lời thỉnh cầu của Ôn Thục mà còn lạnh lùng đáp : "Vậy đợi cảnh sát đến, họ sẽ chỉ bắt cô thôi."
Ôn Thục sững , ngay cả động tác rơi nước mắt cũng khựng , thể tin nổi: "Chị gì ?"
"Không chính cô ? Tất cả là của cô. Vậy bắt cô thì bắt ai?" Tô Nam nhạt, vẻ mặt khó hiểu nhưng đầy uy lực.
"Đồ đàn bà đê tiện, giỏi thì nhằm tao đây , cứ bắt nạt Ôn Thục gì?" Trần Nguyên Lượng đập bàn, lớn tiếng chửi rủa.
Tô Nam lập tức tiến lên, tát thẳng mặt , lạnh lùng : "Mày chửi ai là đàn bà đê tiện?"
Lần đầu tiên phụ nữ đánh mặt, Trần Nguyên Lượng giận dữ định giơ tay đáp trả, nhưng ngay giây tiếp theo, cổ tay ai đó nắm chặt. Khi , thấy Chu Nhượng ngay cạnh, ánh mắt lạnh lùng kém gì Tô Nam.