"Em mua con heo bông , thấy nó dễ thương ?" Tô Nam, vốn quen đeo khẩu trang khi ngoài để tránh nhận , lúc đang giơ một con heo bông màu đỏ lớn lên mặt Chu Nhượng, nũng nịu .
"Dễ thương thật, nhưng ký túc xá sẽ chỗ để . Nếu em thích, thể mua về nhà." Chu Nhượng mỉm vuốt nhẹ mái tóc Tô Nam, gật đầu đồng ý.
"Em sẽ mua!" Tô Nam nhanh chóng nhét con heo bông tay Chu Nhượng, tiếp tục dạo quanh trung tâm thương mại.
Cuối cùng, họ mua một bộ chăn ga gối màu xanh lá nhạt hoa trắng, một cái xô, hai cái chậu, một chiếc chiếu, một cái bát ăn cơm, một chiếc màn chống muỗi, một ấm nước, một bàn chải đánh răng, và một cốc đựng bàn chải... tất cả đều mới và mang đầy màu sắc nữ tính.
"Khi về, tất cả giặt sạch sẽ đấy nhé." Tô Nam chỉ bộ chăn ga gối và váy mới mua, mỉm nũng nịu.
Ở nhà, Tô Nam gần như chẳng bao giờ đụng tay việc gì, ngoài quần áo lót, thứ khác đều do Chu Nhượng chăm lo.
"Anh ." Chu Nhượng gật đầu, đặt thứ cốp xe một cách gọn gàng.
"Những thứ cứ để ở đây, ngày mai mang qua cho ông ngoại." Tô Nam chỉ mấy hộp quà bồi bổ sức khỏe, đó mới lên xe ghế phụ.
"Em bắt đầu nhớ những món ăn ông ngoại nấu ." Tô Nam nghĩ đến đồ ăn ngon, cảm giác thích thú dâng lên trong lòng.
"Vậy còn đồ nấu thì ?" Chu Nhượng cài dây an , khuôn mặt tỏ vẻ đau lòng.
"Đồ của , đồ của học trò mà sánh với thầy chứ." Tô Nam hồn nhiên , chút ngại ngùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-490-c.html.]
Dừng hai giây, cô thêm: “Món ăn nấu là độc đáo nhất, ngon nhất, giữa và khác gì thể so sánh .”
Ngoài cửa sổ, mưa rơi nhẹ nhàng, từng giọt nước tụ mái hiên và từ từ nhỏ xuống, tạo thành những gợn sóng nhỏ mặt đất. Trong một sân vườn yên tĩnh, mặt đất quét dọn sạch sẽ, chút vết bẩn.
Tô Nam mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, gần cửa sổ, kiềm mà đưa tay đón những giọt mưa. Cảm giác mát lạnh của nước mưa rơi xuống lòng bàn tay, phát tiếng "tách" nhỏ.
Cách đó xa, trong bếp, ông ngoại và Chu Nhượng đang tranh cãi về cách nấu món ăn, cuối cùng trẻ tuổi cũng nhượng bộ lớn tuổi. Thấy , Tô Nam mỉm .
Lúc , cô cảm nhận một cảm giác mềm mại ở cổ chân. Đó là chú mèo trắng tên "Lão Tam." Nó vẫn kiêu ngạo và xinh như , dụi đầu chân cô, ngẩng cao đầu như : "Hôm nay ngươi vinh dự bế đại gia."
"Dễ thương quá!" Tô Nam đưa tay bế Lão Tam lên, thấy nó nặng hơn . Ở bên cạnh ông ngoại, lẽ thứ nó thiếu nhất chính là đồ ăn ngon.
Bộ lông của Lão Tam mềm mại và bóng bẩy, tỏa sáng ánh sáng nhạt. Đầu nó tựa cánh tay Tô Nam, lười biếng phát tiếng "meo meo."
"Đi nào, chúng xem giúp gì ." Mặc dù để Tô Nam bếp, nhưng cô như thì cảm thấy ngại.
Đi qua một hành lang dài, Tô Nam đến cửa bếp. Qua cửa sổ gỗ, cô thấy ông ngoại đang xử lý con cá trắm, con d.a.o trong tay ông như một món đồ chơi, điều khiển thành thạo.
"Ông ngoại ơi, gì cháu giúp ?" Tô Nam ôm mèo ở cửa, trông giống như một tiên nữ vướng bụi trần, chẳng giống nấu nướng chút nào.
"Không cần , cháu cứ bế Lão Tam ngoài một lát, bọn sắp xong ." Ông ngoại thoáng qua lắc đầu, rõ ràng là để cô bếp.