Chu Nhượng đặt bát cơm xuống, vuốt tóc Tô Nam và nhẹ nhàng hỏi: "Vừa buồn chán ?"
"Không , thỉnh thoảng nấu ăn cũng thú vị lắm." Tô Nam tít mắt, nhưng bỗng dưng nhận điều gì đó quen thuộc.
Ơ? Chẳng đây là cách ông ngoại đối xử với Lão Tam ? Chu Nhượng đang coi cô như thú cưng ???
Rời khỏi nhà ông Tống Trường Chí, Tô Nam và Chu Nhượng ghé qua trường Đại học để xem xét một vòng. Lúc , một bắt đầu sắp xếp hiện trường, chuẩn cho việc đón tân sinh viên ngày mai. Sau khi xác định vị trí cụ thể, hai mới rời .
Ngày hôm , trời nắng rực rỡ, những đám mây trắng bay lơ lửng bầu trời xanh biếc, như đang chào đón những sinh viên bắt đầu cuộc sống mới, gửi lời chúc mừng chân thành nhất đến họ.
“Ngành ngoại ngữ báo danh ở bên !” Một cô gái trẻ mặc áo sơ mi trắng và váy đen, giơ cao tấm bảng trắng chữ đỏ, ở cổng trường lớn tiếng gọi. Giọng nữ thanh thoát nổi bật hẳn giữa các giọng trầm của các nam sinh, thu hút ánh mắt của xung quanh.
Giang Na để ý đến ánh mắt của khác, chỉ chăm chú gọi to, thu hút tất cả các tân sinh viên ngành ngoại ngữ đến, bỏ sót một ai.
“Chào bạn, là tân sinh viên của ngành ngoại ngữ năm nay.” Đột nhiên, một giọng ngọt ngào và ấm áp vang lên bên cạnh.
Giang Na đầu thì thấy một cô gái xinh mặc áo sơ mi hồng nhạt và quần dài đen, đang mỉm thiện với . Lần đầu tiên thấy một như , mặt Giang Na đỏ lên, cảm giác như gì.
Mất một lúc lâu, Giang Na mới tìm giọng của : “À, chỗ báo danh ở phía , rẽ trái là tới.”
“Cảm ơn bạn.” Tô Nam khẽ gật đầu, đó với cùng: “Đi nào.”
Lúc , Giang Na mới chú ý đến đàn ông cao lớn phía cô. Anh mặc áo sơ mi trắng và quần đen, gương mặt điển trai khiến trái tim xao xuyến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-492-c.html.]
Cặp đôi với ngoại hình cực phẩm ngay lập tức thu hút ánh của xung quanh. Không lâu , nhận Tô Nam.
“ bảo mà quen thế, đó là Tô Nam mà!”
“Cái gì? Ở cơ?”
“Họ về phía bên trái kìa. Còn cùng là ai ? Là trai cô ? Đẹp trai quá!”
“Chúng theo xem thử , từng gặp nổi tiếng ngoài đời bao giờ. Thật ngờ cô học cùng khóa với chúng !”
Cả đám đông xôn xao, nhiều bám theo Tô Nam và Chu Nhượng, thậm chí những cô cũng theo để xem náo nhiệt, khiến con đường trở nên chật kín, khó mà bình thường.
Thấy ngày càng nhiều vây quanh , Tô Nam lên tiếng: “Chào , chúng hãy báo danh , nếu lỡ mất thời gian thì . Chúng đều là sinh viên cùng trường, sẽ nhiều cơ hội gặp mà.”
Những lời của Tô Nam ngay lập tức nhiều dừng , nhưng vẫn một ít tiếp tục lén lút theo, giữ một cách nhất định để gây ảnh hưởng quá lớn.
Tô Nam thở phào nhẹ nhõm, may mà lúc văn hóa hâm mộ cuồng nhiệt như , nếu thì ngoài vệ sĩ hộ tống, thật là bất tiện.
Quả nhiên, nổi tiếng thì cũng kèm với áp lực.
“Lần nhớ mang khẩu trang đấy.” Chu Nhượng đưa chiếc quạt cho Tô Nam, chân mày nhíu .
Tô Nam nhận lấy quạt, quạt vài cái cho quạt cho Chu Nhượng vài cái. Nhìn thấy hai tay xách đầy đồ đạc, cô mím môi, tỏ vẻ đau lòng: “Lần em quên, nhất định nhớ mang. Anh mệt ? Biết thế mang ít đồ hơn .”