Tim Lâm Thủy Tiên khẽ thắt , cô nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh và : “Chào , là Lâm Thủy Tiên, đến từ Thâm Quyến, ở giường . Từ giờ chúng sẽ là bạn cùng phòng, mong giúp đỡ nhiều.”
“Chào , là Tô Nam, đến từ Thượng Hải, mong giúp đỡ.” Tô Nam xoa nhẹ cổ tay, mỉm đáp .
“Còn là Đặng Lan Hương, Bắc Kinh nhé, hì hì.” Đặng Lan Hương nhảy , vỗ n.g.ự.c một cách thẳng thắn.
Tô Nam cũng đáp , cô khá thích tính cách vô tư của Đặng Lan Hương, ít nhất thì như thế quá nhiều tâm cơ.
Tô Nam về phía Trần Khiết, cô bạn vẫn đang giường im lặng sách, liền gọi: “Bạn ơi, bạn tên là gì nhỉ?”
Nghe bắt chuyện, mặt Trần Khiết đỏ lên, nhưng vì da ngăm nên khó thấy, cô khẽ: “Mình tên là Trần Khiết, đến từ Hắc Long Giang.”
“À, nơi đó, mùa đông ở đó .” Tô Nam nhớ trải nghiệm trượt tuyết ở Hắc Long Giang kiếp , mắt sáng lên, cô tiếp tục: “Mình cũng thích ăn lạp xưởng khô của các bạn, càng nhai càng thơm, ngon cực kỳ.”
“Mình mang theo, nếu thích thì cho ít nhé.” Trần Khiết đóng sách , leo xuống giường, mở tủ lấy một chiếc lọ thủy tinh nhỏ.
“Cảm ơn .” Tô Nam bước lên đón lấy chiếc lọ thủy tinh Trần Khiết đưa, lấy một miếng lạp xưởng bỏ miệng, ngon đến mức cô nhịn mà nheo mắt .
“Cái ăn ?” Lâm Thủy Tiên qua lọ thủy tinh đen nhẻm đó với vẻ khinh bỉ, nhíu mày.
“Ngon lắm, tự , sạch lắm.” Nghe lời của Lâm Thủy Tiên, Trần Khiết lập tức sốt ruột, vội vàng giải thích, nhưng giọng của cô nhỏ đến mức như muỗi kêu.
“Ồ.” Lâm Thủy Tiên đáp, nhưng ý định lấy để ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-495-c.html.]
Tô Nam nhận sự khinh thường ngấm ngầm, kìm mà trợn mắt, tươi trả lọ thủy tinh cho Trần Khiết, ngọt ngào : “Cảm ơn , nấu ngon thật đấy, lâu ăn lạp xưởng khô ngon thế .”
“Cảm ơn.” Trần Khiết cúi đầu , thể thấy cô là một rụt rè.
“Chú, cô, Đặng Lan Hương, các cô chú ăn thử ?” Trần Khiết đưa lọ lạp xưởng về phía gia đình Đặng Lan Hương.
Đặng Lan Hương tò mò bước lên, định nếm thử, nhưng cô ngăn , bà mỉm : “Chúng ăn , cảm ơn cháu nhé.”
“Mẹ.” Đặng Lan Hương khẽ phản đối, giọng chút bực bội.
“Ăn cái gì mà ăn, thấy đen xì thế ? Con bụng , ăn lỡ đau bụng thì ? Lát nữa đưa con ăn ở quán cơm nhà nước.” Mẹ Đặng tuy hạ giọng nhưng phòng ký túc nhỏ thế , ai mà thấy chứ?
Lâm Thủy Tiên thấy suy nghĩ của họ giống , khỏi mỉm , đặt bình nước xuống bàn của .
Trần Khiết cúi đầu, gương mặt hiện rõ vẻ ngượng ngùng.
“Mình thấy ngon mà, đừng để ý quá. Cậu cho ăn lạp xưởng, mời ăn sô cô la.” Tô Nam vỗ nhẹ vai Trần Khiết để an ủi, đó trở về bàn của , lấy từ chiếc balo nhỏ một hộp sô cô la.
“Nè, ăn .” Tô Nam đặt hộp sô cô la tay Trần Khiết, đôi mắt cong cong như một đóa sơn rực rỡ trong ngày xuân.
Trần Khiết chỉ cảm thấy ánh mắt của như lóe sáng, trong lòng trào dâng một dòng nước ấm. Cô từ một vùng nông thôn ở Hắc Long Giang đến Bắc Kinh, cảm giác nơi đây khác hẳn với quê nhà. Có quá nhiều thứ cô từng thấy.
Cũng giống như cô gặp nhiều kiểu mới, thiện ý, ác ý, nhưng đa phần đều cô với ánh mắt đầy định kiến và khinh miệt, cứ như thêm một chút là sẽ họ bẩn mắt.