Tô Nam thì khác. Ánh mắt cô trong trẻo, hề chút khinh thường nào.
“Cảm ơn .” Trần Khiết mỉm thật tươi.
Nhìn thấy , trong phòng đều chú ý.
"Đây chẳng là loại sô cô la khó mua ? Lần em bảo nhờ mua mà còn ," Đặng thì thầm tai bố Đặng.
"Ừ," bố Đặng nhịn mà thêm một nữa cô gái với nụ tươi như hoa.
"Em còn mời cô ăn đào nữa chứ, cô mời chúng ăn sô cô la?" Mẹ Đặng hừ một tiếng, vui mà bĩu môi. Chỉ đến khi nhận ánh mắt cảnh cáo từ bố Đặng, bà mới bớt vài phần khó chịu.
Lâm Thủy Tiên loại sô cô la đó, nhưng vỏ bọc chữ tiếng Anh, cô cũng đoán giá trị của nó rẻ. Lâm Thủy Tiên cắn môi, thầm hối hận vì kiềm chế , còn kiếm chuyện với Trần Khiết. Điều thể khiến Tô Nam thích cô .
Nghĩ , Lâm Thủy Tiên lấy từ trong tủ một hộp bánh kẹo gói màu xám, bước đến mặt Trần Khiết và Tô Nam, : "Hai đến thử món bánh gạo quê tớ, ngon lắm."
"Tớ ăn sáng nhiều quá, giờ vẫn no, xin nhé," Tô Nam tỏ áy náy .
Lâm Thủy Tiên còn định thêm điều gì đó thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, là Chu Nhượng mang nước nóng về.
"Anh về ?" Tô Nam một câu nhanh chóng theo Chu Nhượng đến giường, để bóng lưng thản nhiên cho Lâm Thủy Tiên.
Nhìn bóng dáng hai vui vẻ, Lâm Thủy Tiên siết chặt hộp bánh kẹo trong tay, định mời Trần Khiết ăn, nhưng Trần Khiết đặt lọ lạp xưởng tủ và đang leo lên giường.
Thấy , Lâm Thủy Tiên chuyển sang mời nhà họ Đặng, và gia đình họ cũng nể mặt, mỗi lấy một miếng bánh và tán dương ngớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-496-c.html.]
Đợi đúng lúc, Lâm Thủy Tiên hít một thật sâu, nghiêng gương mặt điển trai của Chu Nhượng mà trái tim cô xao xuyến. Cô lấy hết can đảm tiến lên hỏi: "Anh đồng chí, ăn bánh gạo ?"
Nghe , Tô Nam và Chu Nhượng cùng Lâm Thủy Tiên, Tô Nam với ánh mắt đầy thích thú, còn Chu Nhượng thì nheo mắt .
"Không cần ." Chu Nhượng lắc đầu, đổ nước nóng chậu rửa mặt, đó leo lên giường lau sạch giường gỗ.
Lâm Thủy Tiên thất vọng thở dài trong lòng, giả vờ tò mò hỏi Tô Nam: "Anh là trai ?"
Tô Nam lau bàn dịu dàng , đáp nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý: "Không , là vị hôn phu của tớ."
Âm điệu kéo dài, nụ môi chứa đầy hàm ý.
Nghe câu trả lời đó, khóe miệng Chu Nhượng khẽ cong lên, ai cũng thể nhận đang vui.
"Hôn phu?" Mặt Lâm Thủy Tiên trắng bệch, cô gượng, chắc chắn hỏi .
" , là vị hôn phu mắt gia đình," Tô Nam dứt khoát thẳng , thẳng mắt Lâm Thủy Tiên, trả lời thẳng thắn.
Lâm Thủy Tiên gật đầu, giường của . Không Tô Nam tưởng tượng , nhưng cô cảm thấy Lâm Thủy Tiên đóng cửa tủ mạnh hơn bình thường, đầy vẻ bực dọc.
Gì thế ? Cô bé , mới nhen nhóm chút cảm giác đầu đời thì dập tắt thô bạo ? Chậc chậc, thật đáng thương, nhưng đáng tiếc là đàn ông xuất sắc thuộc về chị .
Nghĩ , Tô Nam ngẩng đầu đàn ông đang giúp lau giường, lúc nào cũng thu hút những cô gái khác.
Thôi , thấy chăm chỉ thế, chị so đo với nữa. Dù thì cũng cố ý, ai mà ngờ chỉ cần yên một chỗ gì cũng thể thu hút một đóa hoa đào chứ?