Thường Diệp Lâm yên họ xa, cúi xuống bộ quần áo vẫn còn dính nước bẩn, khó chịu cau mày. Anh còn tâm trạng phòng ăn nữa, chỉ về nhà tắm rửa sạch sẽ, dùng xà phòng để tẩy tất cả mùi hôi .
Vừa bước , cảm thấy chân đạp vật gì đó cứng cứng, khi dời chân , thấy đó là chiếc kẹp tóc hoa .
Là đồ của cô gái xí .
Không hiểu , Thường Diệp Lâm cúi xuống nhặt chiếc kẹp tóc lên và rửa sạch nó vòi nước.
"Anh, chúng về phòng ăn tiếp nhé." Cô gái xinh thấy Thường Diệp Lâm chuẩn rời , liền mỉm chạy tới, nắm tay nhưng tránh né.
"Cô tự ăn , tiền cứ trừ tài khoản của ." Thường Diệp Lâm cắm tay túi, bực bội , thèm cô gái một nào, nhanh chóng bước ngoài. Sau khi phòng lấy đồ đạc cá nhân, rời khỏi nhà hàng Nam Chu.
Tô Nam và Trần Khiết đường về phòng ăn, cả hai im lặng gì.
"Cậu thật sự gặp chuyện gì ? Nếu thì với , sẽ giúp ..." Tô Nam thấy Trần Khiết vẻ thất thần, khỏi lo lắng hỏi.
Trần Khiết bừng tỉnh, vội vàng lắc đầu, đáp: "Làm chuyện gì ? Mình , chỉ đang nghĩ về việc ba ngày nữa khi bắt đầu học, nên mua vài quyển sách tiếng Anh để ôn ."
Nghe , và thấy Trần Khiết trông gì bất thường, Tô Nam thở phào nhẹ nhõm, mỉm : "Vậy chúng đến hiệu sách xem thử . Từ khi thi đại học xong, hề đụng đến sách tiếng Anh, nghĩ cũng lo lắng."
Suốt hơn một năm qua, Tô Nam bận rộn với công việc, thật sự cô cũng thời gian ôn tiếng Anh. Lời nhắc của Trần Khiết khiến cô nghĩ đến lúc mua một quyển sách để lấy cảm giác về ngôn ngữ .
"Được thôi."
Vừa dứt lời, cả hai đến cửa phòng ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-522-d.html.]
Dương Thư Trân thấy họ trở liền hỏi: "Sao lâu thế?"
"Vừa gặp quen nên chuyện vài câu." Tô Nam trả lời ngắn gọn, thấy ăn xong, cô lấy túi xách chuẩn rời .
Lúc , Dương Thư Trân chỉ tóc Trần Khiết thắc mắc: "Không cài một chiếc kẹp tóc ? Sao giờ thấy?"
Trần Khiết theo phản xạ đưa tay sờ lên đầu, thấy chiếc kẹp tóc cả, vội vàng : "Để tìm ."
"Thôi mất thì thôi, chỉ là một chiếc kẹp tóc mà." Tô Nam phẩy tay, hiệu cho Trần Khiết đừng lo lắng.
"Không , đây là kẹp tóc tặng , sẽ tìm." Trần Khiết xong liền chạy nhanh về phía hành lang để tìm .
"Sao mà...!" Tô Nam chạy theo vài bước, ở cửa bóng lưng Trần Khiết đang cúi xuống tìm chiếc kẹp, đầu gọi Dương Thư Trân: "Đi nào, chúng cùng giúp tìm."
"Ồ, thôi." Dương Thư Trân mang túi xách bước theo Tô Nam về phía Trần Khiết.
Ba cùng tìm kiếm kỹ càng, thậm chí cả trong đám cây cảnh xung quanh cũng bỏ qua, nhưng qua vài mà vẫn thấy bóng dáng chiếc kẹp tóc .
"Đều tại ." Trần Khiết ôm đầu, cảm xúc dồn nén lâu ngày bỗng bùng phát, đôi mắt cô ngay lập tức đỏ hoe, nước mắt trào .
Tô Nam Trần Khiết tự trách , lòng cũng khỏi xót xa. Đây là đầu tiên cô tiếp xúc với một cô gái tính cách như , nên cô gì ngoài việc vội vàng bước tới ôm lấy Trần Khiết, vỗ nhẹ lên vai cô.
Cô ngừng an ủi: "Không , chỉ là một chiếc kẹp tóc, chẳng đáng bao nhiêu tiền cả. Mình tặng , nó là của , dù mất cũng , sẽ trách ."