"Quạc quạc quạc." Tiếng vịt kêu ầm ĩ khiến cô khó chịu.
"Bớt ồn !" Bà chủ quầy khoai lang giơ cái kẹp nướng lên chỉ lũ vịt mắng vài câu. Có lẽ lũ vịt cảm nhận sự "nguy hiểm" từ bà chủ, chúng thu cổ và kêu nhỏ hơn.
Bà chủ gật đầu hài lòng, Tô Nam đang tròn mắt ngạc nhiên, : "Lũ vịt cứ thấy cô gái xinh là kêu inh ỏi lên thôi, hehe."
Lời của bà thật khéo léo, đủ khiến bất cứ cô gái nào cũng mỉm . Không ngạc nhiên khi sạp hàng của bà đắt khách, ai mà thích mua đồ từ một chủ dễ mến như thế?
"Cô gái, chọn cái nào ? Chỉ năm hào một củ thôi, ngọt thì lấy tiền."
Nghe , Tô Nam mỉm dịu dàng, chỉ một củ khoai vẻ nhất và : "Cháu lấy củ ."
"Được ." Bà chủ nhanh nhẹn dùng kẹp gắp củ khoai lang và bọc nó trong giấy dầu, đưa cho Tô Nam.
Tô Nam đưa tay nhận lấy, nhưng cô ngờ khoai lang nóng đến , suýt nữa rơi. Rõ ràng là bà chủ cầm nó mà hề biểu hiện gì cả.
Thấy , bà chủ vội vàng cầm củ khoai, lo lắng : "Không chứ? Ấy da, tại nhắc , mới lò nên còn nóng lắm."
"Cháu , bỏng ạ." Tô Nam vội xoa xoa đầu ngón tay và chạm tai để giảm bớt cảm giác nóng rát.
"Để ở đây một lúc, khi nào nguội bớt hẵng ăn nhé." Bà chủ đặt củ khoai xuống bàn, đó Tô Nam, tò mò hỏi: "Nghe giọng cô gái giống Bắc Kinh nhỉ?"
"Vâng, cháu là Thượng Hải, lên đây để học." Tô Nam trả lời, đồng thời lấy tiền từ túi đưa cho bà chủ.
"Chà, học xa thế cơ ? Là đại học ? Cô gái giỏi quá." Bà chủ nhận tiền, giơ ngón cái lên khen ngợi, đó trả tiền thừa cho cô.
Tô Nam chỉ mà gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-524-d.html.]
"Thế sáng sớm đến ga tàu thế ? Trời lạnh lắm, nếu vội thì đây sưởi lửa một lát, ghế đấy." Bà chủ chỉ chiếc ghế gỗ nhỏ bên cạnh, mời chào nhiệt tình.
Tô Nam liếc đồng hồ, thấy tàu của Chu Nhượng mới đến, lẽ sẽ mất thêm một lúc để ngoài, nên xuống.
"Cảm ơn bác, cháu đến đón ."
Bàn tay nhỏ bé của cô sưởi ấm bên đống lửa, cảm giác lạnh lẽo xua tan, sự ấm áp dần lan khắp cơ thể.
"Khách sáo gì chứ." Bà chủ khoát tay, : "Đi đón ? Vậy kỹ chỗ đấy, đừng để lỡ mất, nơi rộng lớn lắm, khó tìm ."
"Vâng, cháu vẫn để mắt mà." Tô Nam thích khí trò chuyện thoải mái với bà chủ, nhẹ nhàng đời thường.
Khi thấy thời gian gần đến, Tô Nam dậy vị trí cũ, nhón chân lên về phía đám đông đang đổ từ cửa ga.
hiểu cô đến hoa cả mắt mà vẫn thấy bóng dáng Chu Nhượng .
Người ở phương Bắc thường cao lớn, quần áo mặc màu sắc giống , thật khó để nhận giữa đám đông .
Cô đồng hồ, hơn hai mươi phút kể từ khi tàu đến, Tô Nam khỏi bắt đầu lo lắng, lông mày khẽ nhíu .
lúc cô đang bồn chồn thì ai đó vỗ nhẹ vai cô.
Tô Nam giật đầu , nhưng thấy ai. Nụ hiện môi tắt lịm. ngay đó, từ phía lưng vang lên một tiếng ho nhẹ mang theo tiếng .
"Chu Nhượng, thật đáng ghét, trêu chọc em." Tô Nam tức giận xoay , nắm tay đ.ấ.m nhẹ vai , cú đ.ấ.m chẳng đau chút nào, mà ngược còn đầy vẻ nũng nịu.