Cô nghĩ sẽ vấn đề gì lớn, hơn nữa, nếu hài lòng thì hợp đồng ký, cô vẫn thể từ chối Thường Diệp Lâm bất cứ lúc nào mà lo thiệt thòi.
Sáng hôm , khi tan học, Tô Nam nhờ Dương Thư Trân và Trần Khiết mang sách vở về ký túc xá, còn thì theo kế hoạch hẹn với Chu Nhượng, cổng Nam để đợi .
Vừa đến cổng bao lâu, cô thấy xe của Chu Nhượng. Tô Nam mở cửa ghế phụ lái và tháo khẩu trang xuống.
“Hai ngày nay học hành thế nào ?” Chu Nhượng đợi Tô Nam cài dây an xong, mới đánh lái xe rời khỏi.
Nghe , Tô Nam nở một nụ cay đắng: “Hôm qua còn đỡ, nhưng hôm nay thì đúng là địa ngục, nhiều thứ em hiểu, chỉ còn cách học dần thôi.”
“Nếu gì hiểu thì em thể hỏi giáo viên.” Chu Nhượng chỉ thể an ủi như , vì từng trải qua đời sống sinh viên, thể giúp đỡ nhiều cho cô.
Tô Nam gật đầu, tinh nghịch nháy mắt với : “Em , thưa phụ của Tô Nam.”
Hai cùng , Chu Nhượng cưng chiều lắc đầu.
Không lâu , họ đến nhà hàng Nam Chu lớn nhất gần đó. Sau khi hỏi lễ tân, họ thẳng đến phòng riêng mà Thường Diệp Lâm đặt . Khi họ mở cửa bước , Thường Diệp Lâm sẵn ở đó, thấy hai tay trong tay , trêu đùa vài câu rót rượu.
“Rượu nồng độ thấp, là rượu vang mang từ nhà đến, hàng nhập ngoại.” Thường Diệp Lâm rót đầy ly cho hai , đó gọi nhân viên mang thực đơn đến. Anh : “ gọi một món ăn đặc trưng, hai xem gọi thêm gì ? Hôm nay mời.”
“Ngon lắm.” Tô Nam nhấp một ngụm rượu vang, gật đầu tán thưởng.
Thường Diệp Lâm nở nụ đầy hài lòng, biểu lộ vẻ " sành rượu" và khúc khích.
“ ăn qua nhiều nhà hàng , nhưng rằng đồ ăn ở nhà hàng của ân nhân đây là ngon nhất, thật đấy, lừa .” Thường Diệp Lâm Chu Nhượng đang lật giở thực đơn với vẻ thản nhiên, tưởng rằng tin lời nên vội vàng giải thích thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-531-d.html.]
“Anh kiểm tra lịch sử chi tiêu của tại nhà hàng sẽ , thường đến đây cách ngày một . Có lúc dẫn đến, khi dẫn khách hàng, khi dẫn bạn bè...”
“Được , cảm ơn ủng hộ nhà hàng của Chu Nhượng, nhận tấm lòng của .” Tô Nam Thường Diệp Lâm đang diễn trò, bàn đá nhẹ chân Chu Nhượng.
Chu Nhượng liếc Tô Nam một cái, đó khẽ hắng giọng, mấy tự nguyện mà gật đầu: “Ừ.”
Thường Diệp Lâm bật , đợi Chu Nhượng gọi món xong, đưa thực đơn cho nhân viên. Sau khi nhân viên rời khỏi phòng, Thường Diệp Lâm nâng ly rượu lên và : “Ly , kính ân nhân. Gọi một tiếng ‘ Nhượng’ chắc quá đáng nhỉ?”
Không đợi Chu Nhượng trả lời, Thường Diệp Lâm tự tiếp tục : “Từ bé ba dạy ơn và báo đáp, nên bây giờ là của .”
Càng , giọng Thường Diệp Lâm càng phấn khích, âm điệu cũng cao dần. Thấy , Chu Nhượng bất đắc dĩ nhếch môi cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.
Lần khi Thường Diệp Lâm Trần Nguyên Lượng đánh cho thảm hại, Chu Nhượng giúp , thể đó là hành động cứu mạng. Vì ai nếu Chu Nhượng can thiệp, sự việc sẽ còn tồi tệ đến .
Sau khi món ăn dọn , ba ăn trò chuyện. hầu hết là Tô Nam và Thường Diệp Lâm chuyện, còn Chu Nhượng thì lắng .
“Tooi mới nhận lời chụp một quảng cáo tạp chí, tuần sẽ thực hiện. Nghe cũng tên trong danh sách đó?” Tô Nam ăn một miếng cơm, hỏi Thường Diệp Lâm.
“Quảng cáo nào cơ?” Thường Diệp Lâm quan tâm lắm đến những việc , cho đến khi Tô Nam tên tạp chí thì mới nhớ : “À, đúng , ngờ chúng còn hợp tác nữa chứ?”
“ , chúng khá hợp , cố gắng nhanh để kết thúc sớm nhé.”
Nói đến đây, Tô Nam đột ngột chuyển chủ đề: “ , nhà quen với một công ty đầu tư từ Hồng Kông ? Chúng nhờ thăm dò một chút thông tin nội bộ.”
“Công ty đó tên là Tập đoàn Hồng Việt.” Chu Nhượng tiếp lời Tô Nam.
“À, cái thì . Đó chẳng là…”