"Không chuyện nữa. Việc của các cứ để lo. sẽ dò hỏi, kết quả sẽ báo ngay."
"Vậy cảm ơn nhé."
"Chuyện nhỏ thôi."
Sau khi ăn xong, Tô Nam và Chu Nhượng chia tay với Thường Diệp Lâm. Bây giờ còn sớm, đến giờ giới nghiêm của ký túc xá, nên hai quyết định về nhà nghỉ ngơi một lát.
"Anh mua hoa từ khi nào thế?" Vừa bước nhà, Tô Nam thấy bàn phòng khách một chậu hoa trường xuân, những bông hoa màu hồng tím thật mắt.
Chu Nhượng đang giày, theo bản năng ngẩng đầu về phía phòng khách, thấy Tô Nam đang xổm bàn, tay khẽ nghịch những cánh hoa, khỏi mỉm : "Hôm qua đến nhà ông ngoại ăn cơm, mang từ đó về."
"Đẹp thật." Tô Nam gật đầu, như chợt nhớ điều gì, Chu Nhượng: "Lần em dẫn leo núi Hồng Phong, giờ chúng luôn nhé? Lái xe sẽ đến nhanh."
Chu Nhượng xong giày, động tác khựng , lặng lẽ xỏ giày, nghiêng đầu chỉ về phía chiếc bình nước trong bếp: "Mang theo ấm nước ."
"Được thôi."
Hai chuyển hướng đến núi Hồng Phong. Thời điểm , rừng phong còn rực rỡ hơn lúc Tô Nam đến hồi quân huấn, đỏ rực như những trái cà chua chín mọng.
Gió nhẹ thổi qua, cuốn theo những chiếc lá phong, cảnh tượng như trong mơ.
"Anh xem, phong cảnh nơi , em lừa !" Tô Nam , đầu đắc ý với Chu Nhượng.
Chu Nhượng đeo ba lô, nhanh chóng tiến lên, nắm lấy cổ tay Tô Nam, chỉ xuống chân cô, cau mày : "Cẩn thận một chút, phía em là dốc đấy."
Nếu ngã xuống, hậu quả thật dám tưởng tượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-533-d.html.]
"Biết mà." Tô Nam thuận thế nắm lấy tay Chu Nhượng, bước tới ôm chặt lấy .
Chu Nhượng siết c.h.ặ.t t.a.y cô, đưa cô đến nơi an , tiếp tục dắt tay leo lên đỉnh núi, đôi môi khẽ nở nụ đầy mê hoặc, nhẹ nhàng : " là ."
Vừa dứt lời, ánh mắt rời khỏi Tô Nam, cô khỏi thắc mắc đang khen phong cảnh đang về cô.
Phải rằng, khi câu của Chu Nhượng, tâm trạng của Tô Nam càng trở nên tuyệt vời hơn.
Hai tiếp tục leo lên, dọc đường gặp ai, cảm giác tận hưởng cảnh riêng tư thật sự tuyệt. Tô Nam kể những chuyện vui trong đợt quân huấn , còn Chu Nhượng chăm chú lắng , thỉnh thoảng hỏi han vài câu.
Khi họ lên đến đỉnh núi, hai một tảng đá lớn, xuống phía , khỏi cảm thán sự kỳ diệu của thiên nhiên.
Tô Nam nhận lấy bình nước từ tay Chu Nhượng, uống một ngụm lớn đưa cho : "Nhượng Nhượng, khi nào về Thượng Hải?"
Chu Nhượng cất bình nước trong ba lô, liền cô, tay đặt lên đầu cô, trầm giọng : "Vậy em ?"
"Tất nhiên là . em học, việc, đó là điều thể tránh khỏi. Chúng đều cuộc sống riêng." Tô Nam dựa vai , nhẹ nhàng .
"Ừm, nhưng Nam Nam, nếu thể, lúc nào cũng ở bên cạnh em." thể, việc chăm chỉ để chuẩn cho tương lai của hai , kiếm nhiều tiền hơn.
Tô Nam giơ tay vẽ theo đường nét khuôn mặt , chống lên hôn nhẹ lên môi : "Em mà."
"Anh yêu em." Chu Nhượng nắm lấy gáy Tô Nam, cúi xuống nụ hôn trở nên sâu hơn.
Khi màn đêm buông xuống, Chu Nhượng lái xe đưa Tô Nam về trường. Nhân tiện, cô đến xem cửa hàng theo địa chỉ mà Thường Diệp Lâm đưa. Nhìn từ bên ngoài thì vẻ , nhưng vì đóng cửa nên cô thể rõ bên trong thế nào.