"Tớ cũng thế, chúng tập thêm vài nữa ."
Thấy , nụ môi Tô Nam càng rạng rỡ hơn. Cô bảo họ ghi chiều cao, cân nặng và phòng ký túc xá, đó chào tạm biệt.
Xác định xong việc , ngay chiều hôm , Tô Nam gọi điện cho Chu Nhượng, đoán rằng kết quả đấu thầu . Cô khỏi phấn khích, vì chỉ cần giành miếng đất đó, nếu phát triển , cả đời họ sẽ lo lắng về tiền bạc nữa.
Cuộc gọi đầu tiên bắt máy, mãi đến cuộc gọi thứ hai mới máy.
"Alo, Là Nhượng Nhượng ?"
"Ừ, là đây."
Cả hai im lặng trong giây lát, tiếng trầm ấm của Chu Nhượng vang lên . Nghe thấy , Tô Nam cũng kìm mà bật , tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
"Khi nào tới gặp em đây?" Sau một lúc đùa, Tô Nam xoắn dây điện thoại dịu dàng hỏi.
"Anh vé tàu ngày mai."
"Vội vàng gặp em quá nhỉ?"
"Tất nhiên ."
Trong lòng Tô Nam như pháo hoa bùng nổ, cảm thấy chuyện đang tiến triển theo chiều hướng , cô vui sướng vô cùng.
"Vậy đến nhanh nhé, lẽ em đón . Em còn học, cứ về nhà , tan học em sẽ đến tìm ." Tô Nam cẩn thận dặn dò, trong đầu tính xem cách nào để xin nghỉ học.
Mỗi như thế , Tô Nam cảm thấy phiền phức vì trường cho phép sinh viên ở ngoài, điều khiến cô đau đầu ít. cô cũng hiểu rằng quy định là để bảo vệ an cho sinh viên, dù với cô, nó khá ràng buộc.
Có lẽ tới, cô nên bàn bạc với thầy phụ trách và ban giám hiệu xem thể ngoại lệ cho cô ngoài ở ?
"Mọi thứ đều theo em." Giọng của Chu Nhượng mang theo tiếng , rõ ràng tâm trạng cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-546-d.html.]
Tô Nam xung quanh, thấy ai, liền to gan trêu chọc: "Tắm rửa sạch sẽ đợi em nhé."
Nói xong, đầu dây bên im lặng hồi lâu, mãi mới phản hồi: "Xem chỉ nghĩ thế."
"Ồ?" Tô Nam hỏi .
"Anh sẽ ngoan ngoãn đợi em, chỉ mong em đừng thôi." Chu Nhượng quá quen với những "khiêu khích" của cô, chỉ bình tĩnh dùng giọng khàn khàn quyến rũ, từ từ dẫn dụ cô bẫy của .
Quả nhiên, ngay đó, Tô Nam chịu thua, giận dỗi : "Anh đừng là , em bao giờ ."
"Ừ..."
Gió thu thổi lạnh lẽo, buổi sáng ngoài mặc một chiếc áo len dày và khoác thêm áo ngoài mới chịu rét. Dưới ký túc xá nữ sinh, Tô Nam đút cả hai tay túi áo, lạnh đến mức nhảy cẫng lên để giữ ấm.
Một lúc , Dương Thư Trân ôm theo sách vở vội vàng chạy tới: "Mình lấy sách , thôi."
"Lần đừng quên nữa nhé, chạy lên lấy như thế mất công." Tô Nam khoác tay Dương Thư Trân, cả hai cùng về hướng tòa giảng đường, chen chúc bên cho ấm hơn.
Dương Thư Trân gật đầu mạnh: "Gần đây trí nhớ tệ quá, thật ngại khi để chờ trong cái lạnh như ."
"Không ." Tô Nam phẩy tay, để tâm. Cô về phía , nơi sương mù đang lơ lửng, thốt lên: "Thời tiết giữa miền Nam và miền Bắc khác biệt thật đấy. Mấy hôm gọi điện cho bố , ở nhà họ còn đang mặc áo mỏng cơ."
"Bây giờ vẫn là gì , chờ thêm hơn một tháng nữa, tuyết sẽ rơi dày tới đầu gối. Khi đó sẽ dẫn chơi ném tuyết, vui lắm!" Dương Thư Trân khúc khích .
"Được thôi!"
Vừa trò chuyện, cả hai đến lớp học. Khi họ đến, Trần Khiết giữ chỗ giúp .
Bây giờ trời lạnh, Tô Nam vốn dậy sớm, nay càng khỏi giường để ăn sáng. Cô thường lì giường đến phút cuối cùng mới dậy rửa mặt, chạy vội đến lớp học. Còn Dương Thư Trân và Trần Khiết thì khác, họ luôn dậy sớm, ăn sáng đúng giờ, đó gọi Tô Nam dậy và cầm sách vở đến lớp.