Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 547: D

Cập nhật lúc: 2025-07-25 04:21:41
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm nay vì Dương Thư Trân dậy muộn nên chỉ Trần Khiết ăn sáng.

"Đây, mua bánh bao cho cả hai , vẫn còn ấm đấy." Trần Khiết như ảo thuật rút từ túi bốn chiếc bánh bao nhân thịt, đặt lên bàn dặn: "Nhân lúc thầy lớp, mau ăn ."

"Yêu c.h.ế.t mất, đây cho thơm cái nào!" Tô Nam vui sướng những chiếc bánh bao bàn, ôm vai Trần Khiết định hôn nhưng đẩy , : "Đừng nghịch nữa, ăn nhanh , giờ học đấy."

Trần Khiết mở sách , mỉm hai cô bạn đang vội vàng ăn sáng, nụ môi càng đậm hơn. Trông cô hệt như một bà già...

"Hôm nay ở ký túc xá đúng ?" Dương Thư Trân nuốt miếng bánh bao nghiêng đầu hỏi Tô Nam.

"Ừ, hôm nay bạn trai về, về nhà với ." Tô Nam gật đầu, miệng còn đang nhai bánh bao, lời phần lúng búng nhưng Dương Thư Trân vẫn hiểu.

"Mai tiết, thể tối nay về muộn cũng mà." Dương Thư Trân chớp chớp mắt, trong lòng thầm tính xem liệu ngày mai nên hẹn đó ngoài hẹn hò .

"Mình cũng định thế, ha ha."

Vừa dứt lời, cả hai thấy bóng dáng thầy giáo bước lớp. Hai vội vàng ăn nốt bánh bao, lau miệng sạch sẽ nghiêm chỉnh.

Sau một ngày dài học tập, cả lớp ai nấy đều mệt mỏi rời khỏi giảng đường. Dù khá kiệt sức, nhưng Tô Nam chỉ cần nghĩ đến việc Chu Nhượng đang đợi ở nhà, trái tim cô đập rộn ràng.

"Hai ăn cơm ? Vậy về ký túc xá cất sách nhé." Tô Nam vẫy tay chào Dương Thư Trân và Trần Khiết, đó nhanh chóng chạy về ký túc xá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-547-d.html.]

Vì ở nhà đủ thứ nên Tô Nam định mang gì từ ký túc xá về. Cô chỉ một bộ đồ khác, chải tóc gọn gàng rời .

Đã một thời gian dài về nhà, Tô Nam cảm thấy nhớ nơi đó. Cây hoa trong sân giờ bắt đầu nở nụ, lẽ vài ngày nữa sẽ nở rộ và khoe sắc rực rỡ.

Khi cửa nhà, Tô Nam cảm thấy một chút hồi hộp. Lần cô để quên chìa khóa ở phòng khách, chỉ còn cách gõ cửa. Cô gõ ba tiếng, đợi một lúc mà bên trong vẫn động tĩnh gì.

Chu Nhượng về nhà ? Không đúng, lẽ tàu đến buổi sáng, giờ về chứ.

"Chu Nhượng, mở cửa !" Tô Nam gõ cửa lớn tiếng gọi.

Đang gõ, cánh cửa đột nhiên mở từ bên trong. Hơi ấm trong nhà phả khiến Tô Nam chớp mắt, và khi thấy cảnh tượng mặt, cô vô thức lùi một bước, khẽ cắn môi.

Đứng ở cửa là Chu Nhượng, chỉ mặc độc một chiếc quần lót, khắp cơ thể còn vương những giọt nước, rõ ràng đang tắm thì thấy tiếng gõ cửa nên vội chạy mở.

Không từ khi nào cắt tóc ngắn hơn, kiểu tóc húi cua khiến khuôn mặt góc cạnh và nam tính của trở nên đầy quyến rũ. Tô Nam nghĩ thể "ăn ngấu nghiến" mấy cái liền, , chỉ cần "ăn" một là đủ.

Mái tóc ngắn ướt sũng, từng giọt nước nhỏ từ đuôi tóc xuống, chảy dọc theo gương mặt , từ từ trôi xuống lồng ngực, men theo cơ bắp mà trượt xuống , biến mất ở phần viền chiếc quần lót.

Có lẽ vì dạo hoạt động ngoài trời nhiều, làn da Chu Nhượng trắng lên trông thấy. Dù , cơ thể vẫn đầy sức mạnh, các khối cơ bắp nổi rõ, săn chắc với đường nét hảo. Đôi vai rộng, vòng eo thon gọn, và bàn tay đang nắm lấy tay nắm cửa với gân xanh nổi rõ.

Nhìn thấy Tô Nam sững sờ, Chu Nhượng nhướng mày, đôi mắt đen của sâu thẳm dần, khóe môi nhếch lên , cố ý lưng cô và thấp giọng : "Nếu em , sẽ khác hết đấy."

 

Loading...