Sau khi ăn sáng xong, Tô Nam lái xe ga tàu để đón Chu Nhượng. Thời tiết ngày càng lạnh, gió lạnh bên ngoài thổi qua khiến run lên vì rét. Vì cô là sợ lạnh nên đội một chiếc mũ dày và quàng khăn kín mít. Kết hợp với việc đeo khẩu trang, ngoài chắc chắn sẽ nhận cô.
Theo lịch trình, tàu của Chu Nhượng đến từ lâu, nhưng vẫn thấy xuất hiện. Tô Nam chờ cổng ga một lúc lâu, bao nhiêu cô đồng hồ. Mãi đến khi bên trong vang lên tiếng ồn ào của đám đông hành khách, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, đợi mãi vẫn thấy bóng dáng Chu Nhượng. Khi dòng dần thưa thớt, Tô Nam bắt đầu hoang mang, định bước trong hỏi thăm nhân viên nhà ga thì cảm thấy vai chùng xuống. Cô thì thấy Chu Nhượng xuất hiện lưng, thở hổn hển, chỉ mặc một chiếc áo len đen mỏng.
"Xin , đến trễ." Chu Nhượng đặt vali xuống chân kéo Tô Nam lòng. Hơi thở ấm áp của hòa cùng khí lạnh lẽo, tạo thành những làn khói trắng.
Tô Nam vỗ nhẹ lưng , hiệu cho buông , đó cau mày, nắm lấy bàn tay lớn của , lo lắng hỏi: "Sao mặc ít thế? Em đây suốt mà thấy từ bên trong."
"Trong toa tàu một phụ nữ đẻ rớt, cởi áo khoác lót chị . Sau đó cùng với nhân viên đưa chị ngoài bằng lối tạm thời, bây giờ mới đến đây."
Chu Nhượng kể ngắn gọn sự việc, lúc mới cảm thấy lạnh. Gió lạnh thổi qua khiến hắt một cái.
"Thì việc . Mau quàng khăn , trong vali áo khoác ?" Tô Nam tháo khăn quàng của , nhanh chóng nhón chân quàng nó lên cổ . Sau đó, cô cúi xuống định mở vali để lấy áo khoác dày.
"Anh nghĩ về nhà sẽ , nên mang áo khoác dày theo. Trong vali chỉ quần áo lót thôi." Chu Nhượng giơ tay kéo Tô Nam lên.
"Vậy thì về nhà nhanh thôi, lên xe sẽ đỡ lạnh hơn." Tô Nam sờ lên mũ của , định đưa cho đội nhưng so sánh kích thước vòng đầu của cả hai thì cô đành rút tay về, thầm nghĩ chắc chắn sẽ đội .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-559-d.html.]
"Ừ, về thôi." Chu Nhượng xách vali lên, tay nắm lấy tay Tô Nam cùng bước ngoài.
"Anh ăn sáng ? Có mua sữa đậu nành và quẩy ? Hay về nhà ăn, sáng nay em nhiều món, vẫn còn thừa đấy." Tô Nam xoa tay Chu Nhượng, ấm bàn tay .
Chu Nhượng nghĩ ngợi nhiều, lập tức đáp: "Tất nhiên là về nhà ăn bữa sáng của dì ."
Nghe , nụ mặt Tô Nam càng rạng rỡ hơn, bước chân cô cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Hai nhanh chóng đến chỗ đậu xe, Tô Nam lái xe đưa Chu Nhượng về nhà. Lần đầu tiên ghế phụ lái của Tô Nam, Chu Nhượng cảm thấy mới lạ, cứ sang cô mãi.
"Trên mặt em gì ?" Cô dậy sớm trang điểm nhẹ, chắc là vấn đề gì nhỉ?
"Còn hơn cả hoa." Chu Nhượng chớp mắt, đáp bằng lời khen ngọt ngào khiến Tô Nam bật : "Miệng dẻo thế , chắc em về mặt ba ?"
" thế, dù chỉ hơn một tháng nữa là cưới cô con gái bảo bối của họ . Nếu để ấn tượng , hỏng mất chuyện cưới hỏi thì với ai đây?" Chu Nhượng gật đầu nghiêm túc.
"Vậy thêm mấy câu nữa. Chỉ một câu ho mà định mua chuộc em ? Mơ nhỉ." Tô Nam , đáp một cách nghiêm túc kém.