"Cái con bé ." Lâm Nguyệt Mai ngạc nhiên, bật , ôm chặt lấy Tô Nam.
Cảnh tượng con ôm những xung quanh khỏi cảm động. Tống Trường Chí nở một nụ rạng rỡ, khi trả giấy chứng nhận cho Chu Nhượng, ông với Lâm Nguyệt Mai: "Yên tâm, Nam Nam là cháu dâu nhà , chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi. Thằng Nhượng mà dám ức h.i.ế.p con bé, sẽ là đầu tiên đồng ý."
"Tiểu Chu yên tâm, cháu đối xử với Nam Nam thế nào, gia đình chúng đều thấy cả. Chỉ điều, con bé từ nhỏ chúng cưng chiều, tính tình đôi khi bướng bỉnh, mong cháu hãy nhẫn nại, chiều chuộng nó hơn." Lâm Nguyệt Mai buông tay Tô Nam, ánh mắt đầy ý nghĩa về phía Chu Nhượng.
"Ba , con sẽ dùng hành động và thời gian để chứng minh thứ. Vì , xin ba hãy an tâm giao Nam Nam cho con." Chu Nhượng nghiêm túc cúi đầu Lâm Nguyệt Mai và Tô Cường Quốc.
Sự háo hức của khiến Tống Trường Chí khỏi bật , đứa cháu thật khác gì ba nó ngày xưa khi cầu cưới nó, đều phần hổ.
Lâm Nguyệt Mai và Tô Cường Quốc cũng đỏ mặt ngượng ngùng.
"Giờ chứng nhận lấy , cũng còn đường lui nữa, chỉ mong con đừng khiến chúng thất vọng." Lâm Nguyệt Mai đặt tay Tô Nam tay Chu Nhượng.
Chu Nhượng vội vàng nắm chặt lấy tay Tô Nam như thể đó là báu vật, nụ môi càng sâu hơn: "Con nhất định sẽ phụ sự tin tưởng của ba ."
"Vậy chúng ăn thôi." Tống Trường Chí tranh thủ đề xuất.
"Được." Trời vẫn còn sớm, mấy ngày về nhà, cũng chợ nấu ăn, nên quyết định ngoài ăn luôn cho tiện.
Cả nhóm đó tìm một nhà hàng gần đó ăn uống, ăn xong ai về nhà nấy. Trên đường về, Tô Nam với ba rằng cô về nhà xem xét vì lâu ở, sợ trong nhà sự cố như rò rỉ nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-564-d.html.]
Lâm Nguyệt Mai đề nghị cùng để giúp con gái dọn dẹp, nhưng Tô Nam viện cớ từ chối. Lâm Nguyệt Mai thấy chút kỳ lạ nhưng nghĩ nhiều, cuối cùng đồng ý để Tô Nam về nhà.
Tô Nam vẫy tay chào khi xe của ba xa dần, đó quả quyết xe điện về nhà riêng của .
Vừa đến chung cư, cô thấy Chu Nhượng tựa cầu thang. Cô đặt vali xuống đất, mỉm chạy ào về phía .
"Chậm thôi, kẻo ngã đấy." Chu Nhượng dang tay đón lấy Tô Nam, ôm cô lòng.
"Em , nhưng hôm nay em vui quá mà." Tô Nam kiễng chân đặt một nụ hôn lên môi . Người những đáp mà còn dần dần sâu hơn, đó vỗ nhẹ lên eo cô, giọng khàn khàn : "Về nhà ?"
"Vâng ." Tô Nam quấn tay quanh ngón tay của , đó cả hai cùng xách vali lên, tay trong tay bước lên tầng.
Trong căn phòng đốt lò sưởi ấm áp, Tô Nam chỉ còn mặc một chiếc áo len trắng, chiếc quần dài cởi , treo lơ lửng đùi. Tiếng thở dồn dập hòa lẫn trong khí.
Cả hai trao những nụ hôn nồng nhiệt giữa mùa đông lạnh giá, mang đến cho những ấm cháy bỏng.
"Chu Nhượng, vui ?" Trong ngày lĩnh giấy kết hôn mang ý nghĩa đặc biệt , Tô Nam đưa ngón tay nhẹ nhàng lướt từ sống mũi của xuống môi, tinh tế vẽ theo những đường nét đó.
"Nam Nam, em vẫn hiểu ? Cả đời vui nhất, hạnh phúc nhất là gặp em, cưới em." Chu Nhượng khẽ mở môi, ngậm lấy ngón tay nghịch ngợm của cô.
Nghe lời , nụ môi Tô Nam càng sâu hơn, cô đáp nhẹ nhàng: "Em cũng ."