Một kẻ kiêu căng và  tôn trọng  khác!
Nghĩ đến mức lương hậu hĩnh, Trần Khiết đành nén cơn giận, xem đây như một bài học "rèn luyện đặc biệt" trong môi trường  việc. Cô  nén vẻ mặt khó chịu, mang tách  mới  phòng và đặt lên bàn.
Trong kỳ nghỉ đông, trường học vắng tanh, chỉ  một  ít phòng ký túc xá còn sáng đèn. Ở tầng một vẫn  một bác quản lý trực ca. Khi thấy Trần Khiết bước , bác  niềm nở gọi cô:
“Em Trần,  bưu phẩm gửi cho em đấy, từ Thượng Hải gửi đến.”
Bác quản lý lục từ trong tủ  một bưu phẩm khá nặng,  đưa cho cô.
“Cảm ơn ạ.” Trần Khiết nhận lấy bưu phẩm. Khi  đến từ "Thượng Hải", cô  đoán  ai là  gửi, ngoài Tô Nam , cô   quen  ai khác ở Thượng Hải cả.
Về đến ký túc xá, Trần Khiết lấy kéo cẩn thận mở lớp bao bì bên ngoài. Bên trong lộ  một chiếc hộp tinh xảo, bên trong  đặc sản bánh ngọt Thượng Hải, một chiếc vòng tay nhỏ xinh và một lọ nước hoa. Quan trọng nhất là một tấm thiệp mời  tay.
“Sắp kết hôn  , thật .” Trần Khiết vuốt ve họa tiết viền vàng  tấm thiệp,  thời gian tổ chức đám cưới ghi  đó. Không chút do dự, cô  quyết định cuối tuần sẽ đến ga tàu để mua vé .
Tô Nam là một trong  ít  bạn  của cô ,   giúp đỡ cô  nhiều trong cuộc sống cũng như học tập. Cô   cảm kích, vì  đám cưới của Tô Nam là một sự kiện quan trọng mà cô  nhất định  thể bỏ lỡ.
Thế nhưng, sự việc bất ngờ luôn xảy đến bất thình lình. Một đêm tuyết rơi trắng xóa khắp  nơi, con đường ngập trong màu trắng tinh khôi. Điều  khiến Trần Khiết -   dịch xong đống tài liệu và đầy háo hức chuẩn   ga tàu mua vé -  khỏi sững sờ. Tình hình , liệu tàu  còn chạy ? Cô  vội vàng chạy men theo con đường nhỏ   dọn sạch, mỗi bước   vội vã  cẩn thận, sợ rằng chỉ cần trượt chân sẽ ngã sấp mặt.
Khi cô  đến  ga tàu, bên trong chật kín  đang xếp hàng mua vé.  khi cô   bước  đại sảnh, nhân viên nhà ga cầm loa lớn thông báo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-568-d.html.]
“Do thời tiết, tất cả các chuyến tàu tạm thời ngừng hoạt động. Mọi  đừng chờ nữa.”
“...”
Trái tim Trần Khiết như rơi xuống vực sâu. Còn  đến nửa tháng nữa là đám cưới diễn , mà với tình hình thời tiết như thế , tuyết chỉ  thể rơi ngày càng dày hơn,  cô   ?
“Xin hỏi, nửa tháng  tàu  thể chạy ?” Trần Khiết tiến lên hỏi, vẫn còn một tia hy vọng.
“Không  nữa, nhưng theo tình hình  năm thì khả năng tàu chạy là  thể. Năm nay chắc em  ở  Bắc Kinh ăn Tết thôi, tuyết rơi lớn như ,   ngoài  .” Nhân viên  bụng an ủi cô ,  đó  cầm loa lớn rời .
Cả đại sảnh lập tức vang lên tiếng than vãn, chửi bới, nhưng ai cũng hiểu rằng đây là việc bất khả kháng.
Trần Khiết thất thần bước về phía trạm xe điện. May mà tuyến xe điện  nhân viên dọn tuyết chuyên nghiệp, vẫn còn hoạt động . Nếu  mà   bộ về, chắc cô mệt c.h.ế.t mất.
Trong lúc chờ xe, đột nhiên một chiếc xe  màu đen dừng ngay  mặt cô. Cửa sổ ghế lái hạ xuống, hiện  nụ  của trợ lý Viên:
“Em Trần, em  gì ở đây thế?”
Trần Khiết ngẩng đầu, mỉm  chỉ về phía ga tàu  xa: “Em đến mua vé tàu, nhưng vì tuyết rơi lớn nên tàu tạm dừng hoạt động .”
Trong thời gian dịch tài liệu, Trần Khiết và trợ lý Viên  trao đổi khá nhiều, nên mối quan hệ giữa họ cũng gần gũi hơn. Thấy   hỏi, cô  cũng thuận miệng trả lời,  hỏi : “Anh đến đây  gì thế ạ?”