Thường Diệp Lâm tức giận đập điện thoại xuống.
Anh sang Trần Khiết vẫn đó, khẽ "chậc" một tiếng và miễn cưỡng : "Giao giấy tờ cần thiết cho trợ lý Viên, sẽ giúp cô mua vé máy bay. Được , ngoài ."
"Cảm ơn , tổng giám đốc Thường." Trần Khiết cố nén , cúi chào nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
"Cảm ơn ." Đây là đầu tiên cô gọi như . Cảm giác cũng tệ, Thường Diệp Lâm ném cây bút xuống bàn, dựa ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
"Mọi chuyện xong xuôi ?" Chu Nhượng đang xếp quần áo thùng giấy, thấy Tô Nam từ bên ngoài về với vẻ mặt thư thái, khỏi mỉm .
" , hơn nữa đoán , em còn giải quyết một việc khác nữa đấy." Tô Nam nhướng mày, thấy Chu Nhượng nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, cô kể chuyện xảy qua điện thoại.
"Thật là trùng hợp."
"Phải đấy, ai ngờ Trần Khiết tìm việc thêm đúng lúc công ty của Thường Diệp Lâm. nhà họ Thường cũng kinh doanh đa dạng mà, giàu , đúng là ." Tô Nam gật gù thán phục, giúp Chu Nhượng xếp đồ đạc.
Họ chuyển hành lý căn nhà mới khi lễ cưới diễn . Tuy đồ đạc nhiều nhưng nhờ khác giúp nên họ quyết định tự hết.
"Rồi nhà chúng cũng sẽ giàu ." Chu Nhượng đưa cho Tô Nam một chiếc vali rỗng, nở nụ nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn.
" , bây giờ nhà chỉ tạm gọi là khá giả thôi. Để thành đại gia thì dựa cả hai chúng cùng cố gắng nữa." Tô Nam chìa tay , gương mặt đầy nghiêm túc.
Chu Nhượng phối hợp, nắm lấy tay cô, cũng nghiêm túc đáp: "Cố lên, bà Chu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-571-d.html.]
"Cố lên, ông Chu." Tô Nam hào hứng hô lên mấy , đó hai phá lên.
"Nhanh thu dọn đồ đạc , tối nay chúng sẽ sắp xếp xong hết. Mai gọi xe tải chuyển tất cả đến nhà mới." Nhìn đống quần áo còn trong tủ, Tô Nam tự trách bản vì mua quá nhiều, những bộ còn mặc nào.
"Được, bảo sẽ đến giúp . Mai em lái xe đến đón , sẽ theo xe tải." Chu Nhượng nhớ lời vợ dặn, liền nhắc nhở Tô Nam.
"Được , chắc là thằng nhóc Tô Dương cũng sẽ theo." Tô Nam thực đem hết đồ đạc gian đặc biệt của , nhưng chỉ thể nghĩ thôi.
Nhắc đến Tô Dương, thể kể rằng từ khi trở về từ Bắc Kinh, như biến thành một khác. Ngày nào cũng ở lì trong phòng, sách và bài tập, chỉ khi Tô Nam cần giúp việc gì thì mới chịu "xuất quan."
"Anh xem, liệu em nên bảo Tô Dương mời cô bạn học mà thích đến đám cưới ? Thúc đẩy tình cảm chút chứ." Tô Nam tinh quái.
"Thôi , nhỡ cô bé thích Tô Dương thì ? Lúc đó đôi bên chẳng ai vui cả." Chu Nhượng quá quen với những ý tưởng nghịch ngợm của Tô Nam, nên dứt khoát từ chối.
"Được ." Cô chỉ thuận miệng thế thôi, cũng ý định thật.
Hôm , thời tiết đặc biệt , hiếm khi một ngày nắng ráo trong mùa đông. Ánh mặt trời chiếu xuống, ấm áp khắp nơi.
Bên bờ sông một mảnh đất đang phát triển, xung quanh công trường đều đang thi công, tiếng ồn ào vang vọng khắp nơi. Một chiếc xe màu đen chạy con đường, cửa sổ xe hạ xuống, thu hút ánh tò mò của các công nhân bên đường. Một gương mặt nghiêng tuyệt thoáng qua khiến khỏi chú ý.
“Nơi ồn ào thế, hai đứa mà sống yên nhỉ?” Lâm Nguyệt Mai trong xe cũng thấy tiếng ầm ĩ từ công trường, khỏi nhíu mày hỏi Tô Nam đang lái xe.