“ thế mà, chúng con tốn ít tiền mời chuyên gia thiết kế đấy ạ.” Tô Nam khoác tay , dẫn bà dạo một vòng trong sân.
“Sân rộng thế , trồng ít rau gì đó nhỉ?” Lâm Nguyệt Mai thấy còn một mảnh đất trống trong sân, theo thói quen hỏi một câu, nhưng nghĩ , con gái và con rể kiểu sẽ trồng rau, nên bà vội xua tay tự giễu.
“Mẹ đúng là sửa cái tật , giờ điều kiện , ai còn cần trồng rau trong sân như thế nữa.”
Tô Nam lắc ngón tay một cách tinh nghịch: “Không , chúng con thật sự định trồng rau ở đây đấy. Tự tay trồng sạch an , nấu ăn chỉ cần sân hái ít hành, ít ớt là xong, tiện lắm ạ.”
“Hừm, con trồng là Chu Nhượng trồng đây?” Lâm Nguyệt Mai liếc con gái đầy trêu chọc, chút tin nổi.
“Mẹ con gái ? Con gì trồng rau chứ, hồi lao động ở nông thôn, là Chu Nhượng giúp con cả.” Tô Nam chớp mắt đầy nghịch ngợm, ngượng ngùng gãi đầu bật khúc khích.
Nghe , Lâm Nguyệt Mai ngạc nhiên. Bà đôi chút về công việc lao động ở nông thôn, nó cực khổ thế nào. Vậy mà Chu Nhượng hết công việc nặng nhọc giúp Tô Nam, thật dễ dàng chút nào.
“Con chỉ giỏi dựa việc Chu Nhượng cưng chiều thôi.” Có một rể yêu thương, cưng chiều con gái đến mức , Lâm Nguyệt Mai cảm thấy mãn nguyện. Bà về phía Chu Nhượng đang bận rộn chỉ huy chuyển đồ, lòng càng thêm hài lòng.
Có những càng hiểu rõ thì càng chán ghét, nhưng những càng hiểu thì càng cảm thấy khâm phục. Chu Nhượng chính là kiểu thứ hai.
Tô Nam nghênh ngang khoe khoang: “Con cũng cưng chứ bộ.”
Khụ khụ, nhưng chi tiết cụ thể thì thể cho khác ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-573-d.html.]
“Đã là vợ chồng thì yêu thương, hiểu , cùng vun đắp cho gia đình nhỏ.” Lâm Nguyệt Mai nhịn bắt đầu dặn dò Tô Nam về những điều cần chú ý trong cuộc sống hôn nhân.
Tô Nam lắng một cách nghiêm túc, khi những quan điểm cổ hủ thì phản bác, còn khi đến những điều hợp lý thì liền gật đầu đồng tình.
Khi họ chuyển hết đồ đạc, chiếc xe tải cũng rời . Tô Nam dẫn nhà. Cấu trúc bên trong khá giống căn nhà ở Bắc Kinh. Bên tầng một là nhà bếp lớn, bên trái là phòng khách, nhà vệ sinh và một phòng khách nhỏ.
Tầng hai là phòng ngủ chính, phòng việc, phòng trẻ em, phòng tắm, nhà vệ sinh và một phòng nhỏ nữa.
Tông màu chủ đạo là màu ấm, đồ nội thất đều do Tô Nam và Chu Nhượng cùng chọn lựa, khắp nơi đều mang cảm giác ấm áp của gia đình. Bây giờ chỉ cần sắp xếp một vật dụng hàng ngày là thể ở .
Lâm Nguyệt Mai nhận trách nhiệm sắp xếp khu vực bếp, còn Tô Dương theo giúp đỡ. Tô Nam và Chu Nhượng lên tầng hai sắp xếp quần áo và đồ dùng cá nhân.
“Hôm nay khen mấy liền đấy.” Tô Nam sắp xếp kể những chuyện với , tươi ngừng, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng.
Chu Nhượng Tô Nam chớp mắt, một lúc lâu mới bật : “Sao cảm giác khen mấy là em chứ nhỉ?”
Nếu Tô Nam kể những chuyện đó với , thì bà mà ? Trong mắt Chu Nhượng, đây rõ ràng là Tô Nam đang ngầm khen ngợi .
Hôm nay đúng là một ngày vợ âm thầm công nhận!
“Làm gì chuyện đó... Ừ thì, lẽ một chút thật.” Tô Nam thấy biểu cảm tự đắc của Chu Nhượng, liền lấy chiếc áo tay ném về phía , nũng nịu : “Mau việc .”