Dù chỉ thấy một chút, nhưng Tô Nam chắc chắn. Khi hỏi Thường Diệp Lâm, phủ nhận ngay, còn rằng cô nhầm.
Tô Nam dạo bận tối mặt, Thường Diệp Lâm nên cô cũng chú ý nhiều nữa. Thực , lý do chính là cô tin rằng Trần Khiết thể dây dưa gì với Thường Diệp Lâm.
Nếu dính líu gì, thì cùng lắm chỉ là mối quan hệ giữa sếp và nhân viên mà thôi.
À đúng , cô cũng từng nhắc Trần Khiết học cách phối đồ và trang điểm nhẹ. Không cô để tâm , nhưng quả thật khi phù dâu, Trần Khiết khiến bất ngờ, kể cả Tô Nam.
Ai ngờ và khi trang điểm, Trần Khiết khác biệt nhiều đến thế. là câu : vì lụa, phụ nữ , chỉ phụ nữ lười. Chỉ cần chăm chút một chút, cô cũng thể trở thành mỹ nhân.
Hơn thế nữa, là một đại mỹ nhân!
Trong một căn nhà nhỏ ở Bắc Kinh, gian xung quanh tỏa sự xa hoa. Sàn nhà trải thảm nhập khẩu, những bức tranh nghệ thuật treo tường và một tủ kính trưng bày những món đồ quý hiếm mà chủ nhân sưu tập .
Bên cạnh chiếc ghế sofa bọc da kiểu Âu, một đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen cúp điện thoại, đó cô gái đang thu tấm thảm, cắn môi thút thít. Anh phần nhức đầu, đưa tay xoa nhẹ trán.
"Có gì mà ? Không cứu về ? Hơn nữa, chính cô tự nguyện về đây cùng , giờ thành thế , như ép cô bằng." Thường Diệp Lâm bước dài đến ghế sofa, rót một ly rượu ngoại cốc thủy tinh.
Sau vài giây im lặng, cô gái lau nước mắt khóe mi, ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe vì , nhỏ giọng đáng thương : "Xin ... nhưng kiềm chế ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-578-d.html.]
Nghe , Thường Diệp Lâm dựa lưng ghế, xuống cô gái bướng bỉnh giờ đây yếu đuối như . Cảm giác... cũng tệ lắm.
"Đã uống rượu bao giờ ? Muốn thử ? Uống là quên hết phiền muộn." ngửa đầu uống cạn ly rượu, cúi xuống rót đầy một cốc khác.
Trần Khiết nghĩ về chuỗi sự kiện tồi tệ gần đây, do dự một chút với tay nhận lấy ly rượu. Cô nhấp một ngụm nhỏ, nhưng ngay lập tức vị cay nồng nghẹn, nước mắt ngừng tiếp tục trào .
"Ồ, từng uống rượu thật ? nhớ quê cô nhiều nhà rượu lắm mà, ?" Thường Diệp Lâm nhớ chuyến về quê Trần Khiết, nơi mà rượu gạo và rượu cao lương đều phổ biến.
Nghe , Trần Khiết uống thêm vài ngụm lớn, đôi mắt trở nên u ám. Cô lắc đầu đáp: "Mẹ cho uống."
"Không , cô sẽ thôi." Thường Diệp Lâm giỏi an ủi, chỉ thể vài câu ngắn gọn. Sau một lúc im lặng, bổ sung: "Bác sĩ , nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian, cô cũng vất vả suốt mấy ngày , nghỉ ngơi ."
Nói xong, dậy, cầm ly rượu định lên lầu. bước , chân Trần Khiết giữ . Anh cúi xuống cô , vô tình chạm ánh mắt đẫm lệ long lanh của cô .
Thường Diệp Lâm, như ma xui quỷ khiến, xuống, thẳng cô , giọng bất giác trở nên dịu dàng: "Sao thế?"
"Cảm ơn ." Trần Khiết ánh mắt mơ màng, hai má đỏ ửng, bàn tay đang nắm lấy cũng buông , đôi môi ướt át lấp lánh vì men rượu.
Thường Diệp Lâm chăm chú đôi môi , yết hầu khẽ chuyển động, từ từ cúi xuống và hôn nhẹ lên môi cô .