Mang Không Gian Xuyên Về 70, Blogger Làm Đẹp Bóc Bạch Liên Hoa, Vạch Mặt Trà Xanh - Chương 582: D

Cập nhật lúc: 2025-07-25 04:25:04
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thường Diệp Lâm vốn định ngủ thêm, nhưng khi tiếng lách cách từ bếp vọng , nghĩ nhà trộm. Vội vàng bật dậy, thậm chí còn kịp mặc quần áo, cởi trần, chỉ mặc mỗi quần đùi xông xem chuyện gì.

Lâu nay từng đưa phụ nữ về nhà qua đêm, rõ ràng quên mất trong nhà còn Trần Khiết.

Trần Khiết ngửi thấy mùi thơm từ nồi cơm, bụng càng đói cồn cào. Khi cô tìm bát đũa trong tủ, liền bắt gặp Thường Diệp Lâm với hình vạm vỡ, tay cầm cây lau nhà trong tư thế phòng thủ.

Trần Khiết ngây , đó hét toáng lên: “A! Lưu manh!”

Lưu manh? Thường Diệp Lâm vội vàng bỏ cây lau nhà xuống, bịt miệng Trần Khiết, : “Cô thể ngậm miệng ? Ai là lưu manh hả?”

Anh chẳng qua ngủ quên, quên mất là Trần Khiết cũng ở đây qua đêm. Với , cởi hết, ít vẫn còn mặc quần đùi mà.

Trần Khiết bình tĩnh , đẩy Thường Diệp Lâm : “Ông chủ, thể chú ý một chút ?”

“Đây là nhà , gì thì , cần cô quản chắc?” Thường Diệp Lâm cau mày, lưng trở về phòng.

Cái tên chẳng tôn trọng phụ nữ chút nào, mới sáng sớm ngoài trò lưu manh. Nếu là thời xưa, chắc chắn sẽ lôi bêu riếu khắp phố.

Khi Thường Diệp Lâm bếp, ăn mặc chỉnh tề, hóa thành công tử lịch lãm. Anh ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, thầm nghĩ: Thật ngờ, cô nhóc cũng chút tài đấy.

"Cơm xong ? Khi nào thì ăn ?"

Cái tên tối qua trêu cô , sáng nay còn dọa cô một phen, giờ vờ như chuyện gì mà ăn bữa sáng cô nấu. Mặc dù cùng nấu bữa sáng, nhưng Trần Khiết vẫn nhịn móc:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mang-khong-gian-xuyen-ve-70-blogger-lam-dep-boc-bach-lien-hoa-vach-mat-tra-xanh/chuong-582-d.html.]

“Anh là đại gia, chắc xem thường những món ăn đơn giản chứ gì.” Cô lườm Thường Diệp Lâm một cái, xào rau trách móc.

Cô nhóc thật thù dai, chẳng qua chỉ vô tình hoảng sợ thôi mà.

Thường Diệp Lâm còn kịp gì, thì chuông cửa vang lên. Anh đồng hồ, đúng tám giờ sáng. Người tới đây… chẳng lẽ là trợ lý Viên? Không thể nào, giờ nhân viên sân bay còn việc, lấy vé ở chứ.

Thường Diệp Lâm vội mở cửa, quả nhiên ngoài là trợ lý Viên đang cầm vé máy bay đến đưa cho .

“Ông chủ, may mà phụ lòng, thành nhiệm vụ ngài giao. chi phí ngài thanh toán cho đấy.” Trợ lý Viên ngó trong nhà, ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.

bao giờ nợ hả? Được , , đợi về sẽ thanh toán.” Nói xong, chút do dự đóng cửa .

Thường Diệp Lâm mang hai tấm vé máy bay mặt Trần Khiết, giơ lên mắt cô thản nhiên : “Haiz, vốn định rủ ai đó cùng công tác với . với thái độ hiện tại, chuyến Hắc Long Giang , chỉ đành !”

Hắc Long Giang!

Nghe đến địa danh , mắt Trần Khiết bỗng sáng lên. Đây thể là cơ hội duy nhất của cô . Dù thể đưa bệnh viện hơn, ít nhất cô cũng thể gửi một ít tiền về giúp gia đình vượt qua khó khăn .

"Ông chủ, cho cùng với ngài nhé. đảm bảo sẽ gây phiền phức, hơn nữa còn thể giúp ngài nhiều việc mà." Trần Khiết cắn môi, ngại ngùng .

Hừ! Cô định nấu ăn cho , còn đưa cô đến Hắc Long Giang? Mơ !

"Tại đưa cô ? Công ty chỉ mỗi cô là phiên dịch. ngoài ăn đây, khi cô nhớ dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, đóng cửa cẩn thận. Nếu nhà mất thứ gì, sẽ bán cô trả nợ." Thường Diệp Lâm , vẻ định bước ngoài, xem cô nhóc sốt sắng .

 

Loading...